Nhà này con trai con dâu đều là bảo bối, chỉ duy nhất cô bé Tiểu Cát là bị ghẻ lạnh, động tí là bị bà ta đuổi khỏi nhà, có khi đứng ngoài cả đêm cũng không mở cửa, mà Tiểu Cát lại càng không dám gọi cửa.

Bà ta vô cùng căm ghét đứa cháu gái này của mình, bình thường không đánh thì mắng, động tí là đuổi cô bé ra khỏi nhà, thậm chí còn từng đưa cô bé vào thành phố rồi cố tình để cô bé ở đấy một mình.

Nếu không phải do Tiểu Cát nhớ đường, đi một mạch hơn bốn tiếng về nhà, có lẽ đã bị nhà họ Lý bỏ rơi rồi.

Tính cách của Tiểu Cát bị ảnh hưởng bởi gia đình mình, làm gì có người bình thường nào lại có thiện cảm rồi quen thuộc hàng xóm nhà mình đến mức trên 50% như vậy? Hơn nữa, cô bé vẫn còn quá nhỏ, có nhiều chuyện chưa thể hiểu được, bởi vậy độ yêu thích đối với Tống Vũ Sênh rơi vào khoảng 36% cũng coi như là bình thường.

Nghĩ đến độ yêu thích, Tống Vũ Sênh thuận tiện nhìn luôn vào nhiệm vụ nhánh, nhưng mọi thứ lại khiến cô giật mình, độ yêu thích tăng 2%, hiện tại đã là 38%.

Tống Vũ Sênh đi sau Tiểu Cát về nhà, ra hiệu cô bé gõ cánh cửa kia trước. Quả nhiên, cửa không mở.

Cô xoa đầu cô bé, mở cửa nhà mình: “Vào đi, chị nấu cơm cho em ăn.”

Nghĩ sắp đến tận thế rồi, nhưng Tống Vũ Sênh chọn nấu một món khá khó nấu, cô không thích ăn uống lắm nhưng tài nấu nướng khá tốt, bà ngoại nói cô được di truyền từ mẹ.

Tống Vũ Sênh bận rộn trong bếp còn Tiểu Cát đang ngồi làm bài tập trên bàn ăn.

Cô đang ngâm sườn heo để hầm, cả hai ăn uống khá ít nên nấu một bát gạo là được rồi. Cô không thích dùng nồi nấu nên dùng luôn thố sứ để hầm canh nấu cơm luôn, cơm nấu ra mềm dẻo vô cùng, ăn cũng rất ngon.

Cơm đã sôi rồi nên cô tranh thủ xào đồ luôn. Thấy dầu đã nóng, sau khi để thịt sườn ráo nước, Tống Vũ Sênh đổ vào chảo, nhanh tay đảo đều đến khi sườn chuyển sang màu vàng nhạt.

Những miếng sườn được xào săn trước thì khi hầm sẽ rất mềm, không hề bị khô, còn có thể dễ dàng tách thịt ra khỏi xương.

Đang ninh sườn lửa nhỏ nên cô làm thêm một món salad thanh đạm.

Sườn còn phải hầm thêm một lúc nữa, cô cởi tạp dề rồi ra nhìn Tiểu Cát đang làm bài tập.

Tiểu Cát tuy còn nhỏ nhưng chữ viết rất đẹp, chẳng qua cứ viết được vài chữ lại phải dụi mắt đôi lần, đôi mắt đen láy đã ửng hồng rồi.

Tống Vũ Sênh giờ tay nắm tay cô bé, theo thói quen sửa lại: “Trên tay em có vi khuẩn đó, đừng dụi mắt nữa.”

Tiểu Cát rất nghe lời, cô nói thì cô bé sẽ không làm nữa, nhưng mắt vẫn chớp chớp, mãi không viết được thêm chữ nào.

“Khó chịu lắm hả? Để chị xem nào.” Tống Vũ Sênh kéo ghế ngồi đối diện cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

“Hơi ngứa, còn đau nữa ạ.” Tiểu Cát nói khẽ.

Vẻ ngoài của cô bé trông khá bình thường, nhưng đôi mắt khá to lại là mắt một mí nên trông hơi đáng sợ, khi nhìn người khác chăm chú sẽ cảm giác như mắt cô bé sắp rơi ra vậy.

Tống Vũ Sênh cau mày, nhẫn nại hỏi: “Đau ở đâu? Con ngươi hay khóe mắt?”

Tiểu Cát vô cùng đau đớn, nước mắt không kìm được mà trào ra, cô bé cố kìm lại nhưng không thể: “Em không biết, mắt em đau quá.”

Tống Vũ Sênh nhanh chóng quyết định, quay người tắt bếp rời kéo Tiểu Cát ra cửa: “Mau mặc áo vào, chị đưa em đến bệnh viện.”

Tiểu Cát là một cô bé có khả năng chịu đựng khá tốt, bị bà nội Lý ngược đãi như vậy nhưng chưa từng khóc, vậy mà giờ lại đau đớn đến vậy, không chữa nhanh sẽ nguy mất.

Nhưng Tiểu Cát chỉ chớp mắt, khẽ giọng: “Chị Vũ Sênh, hình như…, em không đau nữa…”

Tống Vũ Sênh quay lại nhìn cô bé: “Có thật là không đau nữa không? Đi bệnh viện cũng có mất gì đâu?”

“Thật mà” Cô bé chớp chớp mắt “Em chả đau tí nào cả.”

“Hay là đi khám đi, không có vấn đề gì thì cũng đỡ lo, em không phải lo lắng tiền thuốc men, chị là bác sĩ mà, đi khám đâu mất tiền đâu.”

Tiểu Cát nói: “Thật mà chị, em chỉ đau có xíu thôi, mà giờ em còn nhiều bài tập lắm, không làm xong là mai bị giáo viên phạt đó.”

Thấy Tiểu Cát khăng khăng như vậy, Tống Vũ Sênh cũng không ép nữa, cô bật lại bếp rồi nói: “Mai mà đau thì nhớ phải bảo chị đấy.”

Tiểu Cát ngoan ngoãn gật đầu rồi về bàn ăn.

Hai mươi phút sau, cơm và sườn heo đã chín rồi, Tiểu Cát dọn bàn, còn cô thì đang dọn cơm.

Nước sốt từ sườn heo hầm chỉ còn một chút xíu ở đáy đĩa, sườn mềm đến mức như tan ra trong miệng. Tống Vũ Sênh liên tục gắp sườn vào bát cô bé, đến khi thấy không còn chỗ để nữa mới bắt đầu ăn phần mình.

Ăn cơm xong Tiểu Cát định tranh rửa bát lại bị Tống Vũ Sênh ngăn lại: “Chị no quá, để chị rửa cho tiêu bớt cơm. Em muốn về nhà hay ở đây làm bài tập?”

Tiểu Cát không chút do dự đáp: “Em muốn ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play