“Trên đường gặp phải mấy tên lưu manh đó chẳng phải thấy ghét lắm sao? Nhưng có người dám đụng vào bọn họ không? Tất nhiên là không rồi, bởi vì bọn họ không dễ bắt nạt, động vào bọn họ thì mình sẽ gặp rắc rối, nên mọi người thấy bọn họ chỉ có cách tránh xa. Chẳng ai vì ghét một người đến mức phải bắt nạt họ cả, nếu thật sự có ghét bỏ đi nữa, thì cũng chỉ coi họ như rác rưởi hay bùn đất mà thôi, nhìn thấy chỉ muốn tránh xa chứ chả ai lao tới rồi dẫm nó một cái.”
Xe chạy tới ngã tư gặp ngay đèn đỏ, Tống Vũ Sênh giẫm phanh, quay đầu nhìn Tiểu Cát.
Tiểu Cát cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen láy nhìn một cách chăm chú khiến sự u ám quanh thân giảm bớt, trông càng giống trẻ con.
“Đừng bào chữa cho mấy kẻ hại người, đó là điều mà luật sư đứng trước phiên tòa phải làm. Em ấy, chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, lớn thật nhanh rồi trở nên mạnh mẽ hơn.” Tống Vũ Sênh vươn tay nhéo má Tiểu Cát nhưng chỉ cảm nhận được tầng da mỏng, bởi vì không được ăn uống hẳn hoi trong thời gian dài khiến cô bé càng thêm gầy gò.
Tống Vũ Sênh thở dài một hơi, lòng càng thêm thương xót.
Lần đầu tiên Tống Vũ Sênh thấy Tiểu Cát là ở trên hành lang, đây là một cô bé vô cùng nhạy cảm.
Hai năm trước, Tiểu Cát mới chín tuổi, cô bé mặc một chiếc áo dài màu đen đơn giản, ôm gối ngồi trên hành lang.
Hồi đó Tống Vũ Sênh mới chuyển tới phòng bên cạnh, lúc ấy cô còn tưởng cô bé quên chìa khóa, bước thêm vài bước mới phát hiện cửa nhà đó đang hé mở, mùi thức ăn lan tỏa bay ra ngoài, còn có thể nghe thấy vài tiếng nói cười.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa như chia làm hai thế giới, cô bé như bị cả gia đình bỏ rơi, gần như đang hòa nhập với bóng tối bên ngoài hành lang.
Cô muốn bước lên hỏi vài điều, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến chuyện nhà người ta, do dự một lúc rồi đi về nhà mình.
Ngày mà chính thức gặp được Tiểu Cát cũng là trên hành lang đó.
Vừa bước vào tòa nhà đã nghe thấy tiếng chửi rủa của bà nội Lý, đến khi lên lầu, đập vào mắt là Tiểu Cát và bà nội Lý của cô bé.
Cô bé bị kẹp giữa hai chân bà, một tay bà ta nắm áo cô bé, bàn tay to như quạt hương bồ không ngừng tát vào mặt cô bé.
Bà ta vừa mắng vừa chửi: “Lần sau mà ta phát hiện mày còn dám gườm gườm nhìn tao như thế, tao sẽ móc mắt mày ra.”
Tiểu Cát không khóc cũng không trốn, hai mắt nhắm chặt để yên cho bà nội Lý đánh.
Tống Vũ Sênh sợ giờ mình mà tới ngăn cản thì tí nữa thể nào Tiểu Cát cũng vẫn sẽ bị bà nội Lý trút giận, cô giữ tay bà ta, giả vờ an ủi: “Giờ sức khỏe là quan trọng nhất bà ơi, tức giận hỏng hết người, có gì bà cứ từ từ nói, còn đâu cứ để cháu dạy dỗ con bé, bà chú ý sức khỏe, đừng giận nữa...”
Nhìn thấy có người đứng về phe mình, bà ta đỡ giận hơn rất nhiều, ngón tay ấn ấn vào trán Tiểu Cát, suýt nữa đẩy ngã cô bé.
“Đồ chết dẫm!” Bà nội Lý mắng một câu rồi đứng dậy cùng Tống Vũ Sênh vào nhà.
Khuôn mặt cô bé đã sưng tấy lên, trên trán cũng in hằn vết móng tay nhưng cô bé vẫn đứng đó như một con rối, không rơi một giọt nước mắt nào.
Đó là lần đầu tiên Tống Vũ Sênh đưa Tiểu Cát về nhà mình.
Sau này mọi chuyện cũng dần quen thuộc, cô không nói, Tiểu Cát cũng không từ chối, mỗi lần cô bé bị nhốt ngoài cửa, cô sẽ gọi cô bé về nhà mình ăn cơm.
Sau đó hai người dần quen thuộc với nhau, mỗi lần nghe tiếng nhà bên đóng sầm cửa, cô lại ra ngoài đón người, cứ vậy đã được hơn năm.
Ăn cơm xong cô bé sẽ giúp đỡ cô chút việc, khi thì rửa bát khi thì lau nhà, cô nhìn Tiểu Cát như thấy mình hồi đó, dùng tấm lòng mình để che chở lòng tự trọng của cô bé.
Nhưng ít nhất hồi đó cô vẫn ổn hơn Tiểu Cát nhiều, ở nhà cũng không phải chịu ấm ức gì cả. Hồi nhỏ ba mẹ cô xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên đã qua đời, ông bà nội cũng có cháu chắt, cũng chẳng muốn chăm sóc cô. Cuối cùng vẫn là bà ngoại bó chân chống gậy tới bệnh viện đón cô về nhà, che chở cô như đôi mắt của mình, không cho cô động vào cái gì.
Nhưng Tiểu Cát không giống vậy.
Căn hộ kia có hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà bốn người, ngoại trừ Tiểu Cát hay bị nhốt ngoài cửa, còn có bà nội và ba mẹ cô bé. Ba mẹ cô bé ở một phòng, bà nội ở một phòng, Tiểu Cát thì nằm trên chiếc giường nhỏ ngoài ban công.
Bà nội Lý chỉ có một thằng con trai, nhưng cơ thể anh ta có vấn đề, chất lượng tinh trùng rất kém, thế nên mãi vợ anh ta mới mang thai. Ai ngờ đâu đẻ được đứa con gái nên bà nội Lý vô cùng khó chịu, nhất quyết một hai phải đẻ được cháu trai.
Sau bảy tám năm dằn vặt, cuối cùng lại có thai.