Bàn tay cô quanh năm cầm dao phẫu thuật lạnh lẽo, lại kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm túc của cô, lập tức khiến cho cậu nhóc kia sợ hãi.
“Sao cậu lại đẩy em gái tôi?” Cô lớn tiếng hỏi.
Nhóc mập ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn sang Tiểu Cát rồi nhìn sang cô, nhóc kinh ngạc hỏi: “Con ngu này sao có thể có chị gái như chị được?”
Tống Vũ Sênh lạnh lùng cười một cái: “Ngu ngốc như cậu cũng có thể có ba, tại sáo em gái tôi không thể có chị gái?”
Cô dời ngón tay xuống, đâm mạnh một cái vào cánh tay nhóc, lúc này cậu nhóc mới khóc hu hu lên.
“Cậu nghe cho rõ đây, cậu mà làm phiền em gái tôi một lần nữa và người lớn nhà cậu không quản thì tôi sẽ báo cảnh sát đến tìm cậu.”
Lúc cô làm mặt lạnh lùng có chút đáng sợ, khiến cậu nhóc có vẻ sợ hãi, cậu nhóc vô thức lắc đầu và nhỏ giọng: “Em không dám…”
“Tốt đấy.” Tống Vũ Sênh buông lỏng tay cậu nhóc ra, nở một nụ cười nhạt: “Hai đứa đều là bạn học, phải cố gắng hòa hợp, nhớ chưa?”
Cậu nhóc cũng tầm mười một mười hai tuổi, nào có biết uy lực của câu nói một cây gậy một quả táo ngọt, nên đã liên tục gật đầu: “Nhớ rồi, nhớ rồi ạ.”
Giải quyết xon cậu nhóc kia, Tống Vũ Sênh mới quay đầu nhìn Tiểu Cát, cô không hỏi gì nhiều chỉ nói: “Đúng lúc chị có việc gần đây nên tiện đường đón em về.”
“Vậy đồ nướng thì sao?” Tiểu Cát bình tĩnh chỉ vào đoàn học sinh dài rồi khẽ nói với cô.
“Lần sau đi, đến lúc nào muốn ăn thì sẽ làm phiền em, hôm nay về nhà trước đã.” Tống Vũ Sênh mỉm cười với cô bé, cô khoanh tay dắt Tiểu Cát đi về phía chiếc xe.
Mãi cho đến khi lên xe, Tiểu Cát mới lên tiếng: “Thật ra chị không cần quan tâm đến những chuyện đó đâu, bọn nó cùng lắm cũng chỉ đẩy em một cái, giật tóc em thôi, em nhịn một chút cũng không sao.”
Đương nhiên Tống Vũ Sênh biết nhịn một chút cũng không sao, bản thân cô cũng đã nhẫn nhịn như vậy từ khi còn nhỏ, cho nên khi nhìn Tiểu Cát nhịn như vậy cô lại không chịu được. Cô cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tiểu Cát, nhịn để sóng yên biển lặng, nếu bước một bước thì khiến chuyện càng thêm to.
Khi còn nhỏ cô vẫn lấy câu nói này làm tiêu chuẩn, nhưng sau khi cô lớn lên mới biết được nhường nhịn chỉ là một cách dung túng. Người luôn bắt nạt bạn vẫn sẽ làm bạn tổn thương bởi vì bạn cứ nhường nhịn, bọn họ không ngại khiến cho mọi chuyện thêm nghiêm trọng.
Tống Vũ Sên cũng không bắt đầu dạy dỗ Tiểu Cát với cương vị một người từng trải, cô chỉ nói với cô bé: “Khi còn bé chị cũng như em, nghĩ rằng nhịn một chút cũng không sao.”
Tiểu cát hơi kinh ngạc mở to mắt, vô thức hỏi cô: “Trước đây chị cũng từng bị bắt nạt sao?”
Tiểu Cát ngồi ở phía sau, Tống Vũ Sênh chỉ có thể thấy được nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé qua gương chiếu hậu, cô nhìn Tiểu Cát một lần rồi bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
“Vậy sau đó thì sao?” Hiếm khi Tiểu Cát truy hỏi cô.
“Sau đó bọn chúng vẫn ăn hiếp chị, có một lần chị phản kháng lại, lấy túi sách đập vỡ đỉnh đầu của cậu ta. Sau đó bà ngoại của chị bị gọi đến trường xin lỗi người ta. Chị vẫn kiên quyết nói mình không làm sai nên giáo viên không vui, trong phòng làm việc lại không dư ghế nên bà ngoại chị vẫn luôn đứng nói chuyện. Cuối cùng, chị thấy bà ngoại chị đứng không được nữa nên mới chủ động xin lỗi bạn học.”
“Từ đó về sau chị không phản kháng nữa, có thể trốn thì trốn, không trốn được thì vẫn cứ chịu.”
Nghe được câu trả lời của cô, đôi mắt vốn óng ánh nước của Tiểu Cát lại trở nên ảm đạm, lưng cô bé mềm nhũn, cô bé ngồi lui về sau góc tối, nhẹ nhàng “à” một tiếng.
“Vẫn chưa kết thúc đâu.” Tống Vũ Sênh cười nhạt: “Sau này, cả sau sau này nữa thì sao, cuộc đời này rất dài không phải chỉ có một giai đoạn. Con người bây giờ thật sự bất lực với thực tế, có thể thay đổi rất ít chuyện, nhưng không phải lúc nào nó cũng khó khăn, chỉ có chịu đựng trong quá khứ mới có thể tính chuyện tương lai. Nhưng em khác với chị, nếu như bọn nó vẫn còn bắt nạt em thì em cứ nói với chị, chị đến xử lý cho.”
Tiểu Cát không trả lời, sau khi im lặng một lát lại khẽ hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại bắt nạt chị?”
“Bởi vì chị dễ bắt nạt.” Tống Vũ Sênh hỏi ngược lại cô bé: “Vậy còn em? Vì sao bọn nó bắt nạt em?”
Tiểu Cát không trả lời, nửa phút sau cô bé mới đáp: “Bởi vì em đáng ghét.”
“Người bắt nạt em nói vậy à?” Tống Vũ Sênh lái xe vào đường lớn, lại nhìn Tiểu Cát qua gương chiếu hậu.
Đúng lúc cô nhìn thấy được động tác gật đầu của cô bé.
“Em không đáng ghét.” Tống Vũ Sênh nói thẳng: “Mà bởi vì em dễ bắt nạt nên em mới bị bắt nạt, nhưng người bắt nạt em đều sẽ tìm cho bọn nó một lý do thích hợp.”
Tiểu Cát im lặng không nói gì, cũng không biết cô bé đang nghĩ gì.