Bác sĩ trung niên nở nụ cười, vừa khen cô vừa giơ ngón cái cho cô: “Đúng là chân thật.”

“Đều là ý của lãnh đạo thôi.” Tống Vũ Sênh thoải mái đáp lại, sau đó cô đổi chủ đề: “Nhưng mà tôi nghe nói thiên thạch có chút không bình thường, ở nhà ông hãy dự phòng chút thuốc và đồ ăn, lỡ như có chuyện gì.”

“Haizz, mấy người trẻ các cô đúng là nghe gió chuyển thành mưa, không có chuyện gì làm thì cũng đừng tuyên truyền mấy tin tức không đáng tin này. Nên đọc thêm báo, thêm nhiều tin khoa học hơn.”

Nhìn thấy bác sĩ trung niên này có ý dạy dỗ nên Tống Vũ Sênh cười nhẹ rồi nói: “Đúng là tôi đa nghi rồi, ông lấy đồ theo danh sách tôi đưa trước sau đó tôi đến lấy sau, phiền ông rồi ạ.”

Ngay cả bản thân cô đã trải qua quá nhiều chuyện đáng ngờ nên mới tin chuyện ngày tận thế, nhưng những người luôn sinh hoạt bình thường yên tĩnh lại không tin cô. Cho dù cô có nói thẳng ngày đó là ngày nào thì trong mắt người khác cô cũng là kẻ điên.

Sau khi bác sĩ trung niên gật đầu đồng ý, Tống Vũ Sênh mới xoay người đi đến hiệu thuốc khác, cô cũng dùng câu nói tương tự để mua một loạt thuốc khác.

Đến khi nhét thuốc vào cốp xong cô mới lái xe đến hiệu thuốc tiếp theo, mà rương thuốc phía sau cũng được cô chuyển vào trong không gian, nằm gọn ở một góc.

Số thuốc trong danh sách của cô chiếm hai mươi tám ngàn tệ, nhưng sau khi cô chạy đến năm hiệu thuốc thì số dư trong thẻ của cô cũng không còn lại nhiều.

Tống Vũ Sênh ngồi yên trong xe một lát, rồi cô lấy điện thoại ra mở danh bạ và điện một người trong danh sách đó.

“Viện trưởng Lưu, là tôi.”

Đầu dây bên kia là Lưu Đức Huy, lúc này nhận được điện thoại của cô thì thầm thở phào. Mặc dù ông ấy hoàn toàn có chuẩn bị, nhưng đối phương có thể chủ động chịu thua thì tốt hơn, hai bên cấp dưới có thể phối hợp có thể tiết kiệm được cho ông ấy không ít chuyện.

“Tiểu Tống hả, cô tìm tôi là vì chuyện kia sao?” Ông ấy không biết mình bị lưu lại chứng cứ chuyện gánh tội thay người khác qua điện thoại. Chỉ nghe Tống Vũ Sênh thừa nhận, sau đó ông ấy lập tức phì cười: “Ra vậy, Tiểu Tống, tôi sẽ sắp xếp một chỗ, cô đến tìm tôi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Tống Vũ Sênh không từ chối, chỉ nhẹ giọng nói: “Năm triệu, mua cho tôi ba năm tù, đủ đúng không?”

“Nói cái gì vậy Tiểu Tống? Tôi nghe không hiểu gì cả. Hay là cô đến đây đi, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”

“Tôi đang rất gấp, không rảnh tốn thời gian vòng vo với ông, nếu đồng ý thì tôi chuyển khoản trực tiếp, chúng ta không cần phải gặp mặt. Chắc ông cũng biết rõ lai lịch của tôi, tôi không cha không mẹ, không có nơi dựa dẫm, lấy tiền mà không làm gì thì ông có thể dễ dàng giết tôi, nếu tôi đã tìm đến ông có nghĩa là tôi đã suy nghĩ rất kỹ.”

“Viện trưởng Lưu, tôi chỉ có hai yêu cần, một là trong vòng mười phút tôi thấy được số dư trong thẻ của tôi, hai là ông chỉ có thể kéo dài thời gian lên tòa. Nếu như ông có thể làm được thì tôi có thể giải quyết.”

Chuyện này cũng không phải chuyện khó, tranh chấp uy học vốn có thời gian giám định rất dài, phải mất khoảng nửa năm các cơ quan giám định lớn nhỏ mới chạy xong một vòng. Nếu ông ấy làm khó dễ thì thời gian kéo dài càng lâu.

Lưu Đức Huy thoải mái đồng ý, sau đó điện thoại lập tức ngắt máy.

Đến hiệu thuốc tiếp theo, Tống Vũ Sênh lại tích trữ thêm năm lô thuốc.

Những gia vị linh tinh như nước tương, giấm, trà đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô, một là không gian có hạn không để được nhiều đồ, hai là cô không thích ăn uống. Lúc nghèo nhất cô chỉ ăn bánh bao cùng dưa muối cũng qua được hơn nửa năm, không đến nỗi lúc tận thế sẽ kén chọn.

Đến khi mua thuốc xong cũng đến giữa trưa, Tống Vũ Sênh vẫn chưa về nhà mà lại lái xe đến trường của Tiểu Cát.

Cô dừng xe lại bên đường, đứng ngay ở bên cạnh quầy đồ nướng ở cổng trường. Lúc tan học có rất nhiều học sinh, cô không thể tìm được Tiểu Cát, nhưng Tiểu Cát lại luôn đi đến quán này, rồi cô sẽ đón cô bé về luôn.

Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, bọn học sinh bắt đầu lần lượt ra khỏi cổng. Tống Vũ Sênh chỉ cần nhìn một dàn đồng phục học sinh màu xanh đã cảm thấy hoa mắt chứ đừng nói là tìm người, thậm chí cô còn không phân biệt được người đang đến là nam hay nữ.

Nhưng Tiểu Cát lại đến rất nhanh, khi nhìn thấy cô thì chợt sững sờ. Tống Vũ Sênh vừa định nói chuyện thì thấy Tiểu Cát bị tên mập nhỏ phía sau đẩy mạnh một cái.

Cô bé gầy yếu lảo đảo vài bước suýt té, nhưng dường như cô bé đã quen với việc bị đối xử như thế, sau khi đứng dậy vững vàng mới đi thẳng về phía Tống Vũ Sênh mà không quay đầu lại.

Cậu nhóc phía sau cô bé còn muốn đẩy thêm thì Tống Vũ Sênh nhanh chân đi đến rồi nắm lấy cổ tay nhóc kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play