Nhưng lúc này, chính mắt cô nhìn thấy cây dây leo to khỏe mọc ra từ mạch máu mình, chỉ có cảm giác như cả người bị đào rỗng. Lúc này, cây dây leo đang phô trương chạy trong phòng khách tiến tới bên cạnh cô, dùng lông tơ đã dài ra gấp mấy lần cọ cọ lên mặt cô.
Tống Vũ Sênh ôm lấy mầm non vào ngực theo bản năng.
Tuy không biết vì sao nó lại gọi mình là mẹ, nhưng Tống Vũ Sênh có một cảm giác thân thiết tự nhiên với nó, như thể bọn họ là người thân cùng chung dòng máu từ khi sinh ra. Có lẽ là vì trong sâu thẳm, hệ thống đã cho cô một dự cảm, khiến cô vô thức cảm thấy gốc dây leo này sinh ra vì mình.
Tống Vũ Sênh vuốt ve phiến lá đầy lông tơ của nó, tâm tư dần dần lan rộng.
Hệ thống sẽ không chủ động đưa ra nhiệm vụ đẩy cô tiến lên, mà phải dựa vào chính cô chủ động hành động hoặc suy nghĩ để kích hoạt.
Lúc chơi trò chơi, cô rất phiền những nhiệm vụ đếm mãi không hết kia, luôn cảm giác mất đi quyền chủ động người chơi, trở thành máy móc làm nhiệm vụ, nhưng khi nhiệm vụ gắn chặt với giá trị sinh mệnh của cô, cô lại ước gì nhiệm vụ lấp đầy hết trong ba thanh nhiệm vụ, dù sao, có mục tiêu thì cũng có lối thoát, còn chờ nhiệm vụ mà không có mục đích mới thật sự khiến người ta sốt ruột.
Mọi người ai chẳng biết sớm muộn gì cũng có một ngày mình phải chết, trước khi chết cần phải quý trọng tính mạng, song, họ luôn cho rằng ngày đó còn cách rất xa. Nhưng Tống Vũ Sênh thì khác, thời gian đếm ngược treo trên đầu cô đang nhắc nhở cô, mạng sống của cô đã bắt đầu đếm ngược, nhưng vẫn may, cô còn được cứu.
Mắt thấy sinh mệnh trôi qua nhưng không làm được gì khiến cho người ta ngạt thở, Tống Vũ Sênh từ trên sofa bò dậy về tới phòng ngủ, mở máy tính ra bắt đầu tra tìm số điện thoại giao hàng của các cửa hàng lớn.
Đồng thời cô cũng bắt đầu nói chuyện với chồi non trong lòng bàn tay: "Con có thể rụt về trước được không?"
Lòng bàn tay kéo theo một vật lớn như vậy, mặc dù không nặng, nhưng cảm giác vẫn hơi vướng víu.
Mầm non ngoan ngoãn cọ cọ cô, sau đó nhanh chóng co nhỏ lại như lúc mới đến.
Tống Vũ Sênh không tự chủ lộ ra chút ý cười bên môi, cô sờ sờ bàn tay đã trở về như lúc ban đầu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại mua hàng.
Đã có không gian, cô không cần lo tới vấn đề cất trữ hàng hóa nữa, chờ tối nay hàng được giao đến, cô có thể cất chúng vào kho hàng ngay lập tức, sau đó lại chờ đến tối hôm sau nghênh đón nhóm hàng dự trữ tiếp theo.
Lúc trước cô chỉ cất trữ những thứ cần thiết để duy trì tính mạng, hôm nay, đã có không gian, cô có thể nâng cao chất lượng cuộc sống thêm chút ít, ví dụ như còn có thể tích trữ một lô băng vệ sinh, khăn giấy, đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Mặc dù cô không chú trọng đến sở thích ăn uống, nhưng nếu không có gia vị, có một số loại thịt rất khó nuốt xuống được, tuy vậy, mua gia vị thật sự quá rườm rà, nên cô trực tiếp chọn mua rất nhiều gói gia vị đã được đóng sẵn.
Đến bây giờ cô còn không biết ngày tận thế là như thế nào, nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
Tống Vũ Sênh chọn một siêu thị, một thành phố buôn bán quần áo và một công ty nước tinh khiết. Đầu tiên, cô mua tám mươi ngàn tệ đồ dùng hàng ngày, chắc chắn thời gian giao hàng là 12 giờ ngày kia, sau đó cô mua năm trăm bộ áo gió chắc chắn, trong đó có ba trăm cái là theo kích thước của cô, hai trăm cái còn lại là loại cho đàn ông và loại nhỏ cho trẻ em; cuối cùng lại mua một ngàn thùng nước uống từ công ty nước tinh khiết.
Một thùng nước ước chừng năm mươi lít, mười tám thùng nước uống có thể chiếm diện tích một mét khối, nước không cũng chiếm gần sáu mươi mét khối, nhưng cô vẫn cứ mua. Nếu như tận thế sẽ dẫn đến nước bị ô nhiễm, vậy một ngàn thùng nước này trong tay cô cũng có thể cứu mạng.
Quần áo cũng không bắt mắt lắm nên cũng có thể giao trong ngày, nhưng đồ phụ tùng thì cần thời gian, Tống Vũ Sênh chốt giao vào bảy giờ tối mai.
Sau khi chốt xong những thứ này, cô lại đi ra ngoài.
Lần này cô ra ngoài để mua thuốc, thuốc hơi khó mua, nếu không có tư cách thì cũng khó mua nên cô chỉ có thể gom hết từng loại thuốc rồi đi mua.
Cô là bác sĩ nên đương nhiên biết được loại thuốc nào thường dùng, vì để rút ngắn thời gian liên lạc, cô liệt kê hết các loại thuốc cần đến và số lượng của từng loại, sau đó đi in ấn ra rồi mới lái xe đến thành phố.
Mặc dù số lượng cô định mua hơi nhiều nhưng cũng không đến mức vi phạm quy định, chỉ là khó tránh khỏi bị hỏi vài câu, nhưng cô cũng đã nghĩ trước lý do nên cũng ứng phó được bình thường.
"Chính phủ có cung cấp phúc lợi cho nông thôn mà, cho trứng cho sữa cũng phải đưa chút thuốc, nơi đâu hẻo lánh chỉ có ít thuốc, có bác sĩ cũng không kê đơn được.” Tống Vũ Sênh cười híp mắt, dựa người vào tủ kính đợi bác sĩ kê đơn, dáng vẻ rất thong dong.