Mà nguyên nhân bên ngoài chỉ có hai, một là đột nhiên gắn liền với hệ thống ngoài hành tinh, hai là đột nhiên xuất hiện dị năng.

Hướng dẫn sử dụng của hệ thống đã thẳng thắn đưa ra gợi ý, nguyên văn là “giúp bạn có lại cuộc sống sau khi chết”, vì vậy chắc chắn hệ thống ngoài hành tinh không phải là nguyên nhân gây ra cái chết của cô.

Chỉ còn lại một nguyên nhân bên ngoài: chính là không gian đột ngột xuất hiện, nhưng lại giống như hòa hợp với thân thể của cô một cách rất tự nhiên.

Cơ thể con người nhất định sẽ có phản ứng thải trừ khi tiếp nhận những vật thể lạ, cái chết đột ngột của cô rất có thể là kết quả của sự không tương thích giữa cơ thể và không gian này.

Mắt thấy thời gian đếm ngược của nhiệm vụ còn lại 3 phút cuối cùng, Tống Vũ Sênh đưa ra câu trả lời: “Nguyên nhân cái chết là phản ứng thải trừ xuất hiện giữa cơ thể và không gian.”

[Trả lời đúng, nhận được phần thưởng: thời gian sống sót +10h. ]

Đã giải được một câu đố luôn đau đáu trong lòng cô, còn có thêm 10 tiếng để sống sót.

Tống Vũ Sênh thả lưng nằm về ghế sofa, thuận tay gãi gãi lòng bàn tay ngứa ngáy, nhưng lần này gãi xong, chẳng những không hết ngứa, cô còn cảm thấy dường như có thứ gì đó muốn chui ra từ lòng bàn tay.

Tống Vũ Sênh nhìn chằm chằm vào nốt mụn nhỏ đang từ từ trồi lên khỏi lòng bàn tay, trong lòng có linh cảm không lành, đây là thứ gì? Cũng là do hệ thống ngoài hành tinh gửi cho cô? Hay cô đã bị nhiễm bệnh ngoài da gì đó?

Tống Vũ Sênh mở hòm thuốc trong nhà, lấy Iốt ra lau lên chỗ rộp da một lượt, không những không xẹp bớt, dường như vết phồng rộp còn lớn lên. Thậm chí, cô lờ mờ cảm giác như có một loài vật gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra.

Sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh, những thứ không biết luôn khiến người ta sợ hãi, sau khi cô nhìn thấy nốt mụn trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích hai lần, Tống Vũ Sênh cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Vào lúc này, cô cũng không dám tùy tiện đến bệnh viện ngay, nhỡ đây lại là vật tới từ ngoài hành tinh, cô có thể sẽ bị bắt ngay đến viện nghiên cứu.

Tống Vũ Sênh cắn răng, lấy vải cầm máu buộc vào cánh tay trên, sau đó lại phun một ít thuốc mê lên bề mặt lòng bàn tay, cô định tự mở ra xem rốt cuộc bên trong là thứ gì.

Sau khi khử trùng quanh chỗ phồng rộp, cô cầm dao phẫu thuật cắt một vết nhỏ, các chất dịch trong suốt giống như chất keo chảy ra, cùng lúc đó, một mầm đậu bọc trong lớp màng trong suốt từ từ ló ra từ lòng bàn tay cô.

Lớp màng mỏng kia giống như màng thai mang theo chất nhầy, Tống Vũ Sênh cầm cái nhíp đầu nhọn chọc rách lớp màng, hạt đậu bên trong khẽ rung lên, hai chiếc lá non theo đó mở ra.

Mầm non quá nhỏ, cũng quá non, trên phiến là còn có một lớp lông tơ rất nhỏ, rễ cây của nó phát triển trong mạch máu của cô, thậm chí, Tống Vũ Sênh có thể cảm giác được nó hơi đong đưa theo hô hấp của mình.

"Mẹ ơi."

Trong đầu cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

"Đậu má!" Tống Vũ Sênh vẫn luôn cho rằng mình sẽ không nói ra lời thô tục, nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản, trước kia cô không nói chỉ là bởi cô chưa từng khiếp sợ đến cùng cực.

Mầm non nhỏ nhận được phản ứng của cô, giọng trẻ con non nớt càng thêm vui vẻ: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Tống Vũ Sênh rất đáp lại hai câu theo tiếng kêu của nó: "Đậu má! Đậu má!"

Nhưng cô nhịn được, run giọng hỏi trong đầu: "Nhóc là ai?"

"Mẹ ơi... mẹ ơi..." Cấp bậc của chồi non quá thấp, sẽ không nói quá nhiều, chỉ có thể đung đưa lắc lư thể hiện cảm giác tồn tại trong lòng bàn tay cô.

Thấy nó hành động như vậy, trong một giây lát, Tống Vũ Sênh nghĩ đến hệ thống quả trứng trắng hệ thống đã tặng mình, cô mở hệ thống ra nhìn thử, quả nhiên, đại bạch trứng đã chỉ còn sót lại cái vỏ.

Sau khi biết rõ nguồn gốc, trong lòng Tống Vũ Sênh yên ổn hơn đôi chút, cô vuốt ve chồi non trong lòng bàn tay, không nhịn được cất tiếng hỏi trong đầu: "Nhóc có thể co về lại chứ?"

Mầm non nhỏ rung rung chiếc lá, bất mãn phản đối: "Không muốn quay lại, phải đi ra ngoài!"

"Đi ra ngoài sao?" Ra ngoài bằng cách nào?

Nó có thể rời khỏi cơ thể mình?

Cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ, chồi non nhận được suy nghĩ của cô đã bắt đầu không thể chờ đợi để cho cô thấy bản thân nó sẽ "đi ra ngoài" thế nào.

Bàn tay của cô không ngừng mọc ra rễ và mầm cây mảnh khảnh, mà mầm non đúng là gặp gió lớn lên, chỉ sau mấy hơi thở, nó đã lớn thành cây dây leo to bằng cổ tay, chiều dài phải lên tới bảy, tám mét, mà rễ của nó vẫn nhỏ như sợi tóc nối liền trong mạch máu cô.

Sợi tơ quá nhỏ, nhỏ đến mức Tống Vũ Sênh thậm chí không thấy rõ, cô đưa tay chạm vào trong vô thức, lại phát hiện mình đang lần mò trong khoảng không.

Có vẻ như sợi dây nhỏ nối giữa cô với cây dây leo là ảo ảnh.

Trên cây dây leo mọc ra mấy nụ hoa nho nhỏ, nụ hoa trắng tinh phối hợp với thân rễ xanh biếc, nếu thứ này không chui ra từ trong mạch máu của cô, cô có thể sẽ khen một tiếng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play