Nếu tận thế chỉ là nhân loại tiến hóa, trật tự vẫn tồn tại như cũ, vậy thì người biến chủng nhất định sẽ đạt được ưu thế nào đó, ít nhất ông ta sẽ không dễ dàng bị xử quyết. Nhưng nếu tận thế sẽ phá hủy trật tự nhân loại, vậy thì ông ta càng không có khả năng bị pháp luật trừng trị.

Nếu ông ta không bị xử quyết, vậy việc báo cảnh sát cũng không còn ý nghĩa gì nữa, còn có thể lưu lại dấu vết khiến cô và Tiểu Cát đặt mình trong nguy hiểm.

Sau khi suy nghĩ trong một khoản thời gian ngắn, Tống Vũ Sênh quyết định vẫn tạm thời áng binh bất động, chờ tình hình của tận thế hơi lộ ra manh mối rồi hẵng lo liệu.

Xe chạy vào trong tiểu khu, Tống Vũ Sênh dừng xe rồi dẫn Tiểu Cát lên lầu, đồng thời ghi lại dấu vân tay của Tiểu Cát vào cửa.

Giây phút đẩy cửa đi vào thì nhiệm vụ ngẫu nhiên của cô cũng hoàn thành.

"Về sau đây sẽ là nhà mới của chúng ta." Tống Vũ Sênh thở phào một hơi, trên mặt cuối cùng cũng mang lên nụ cười.

Tiểu Cát nói dị năng của mình cho cô, nên cô cũng không giấu diếm, thả ra chồi non trong lòng bàn tay ngay trước mặt Tiểu Cát.

Cô quay đầu mỉm cười với Tiểu Cát đang giật mình sững sờ, "Không cần lo rằng sẽ bị xem là kẻ khác loài, bởi vì chị cũng thức tỉnh dị năng. Ngoại trừ dị năng hệ thực vật, chị còn có một không gian, bên trong chứa đủ nhiều vật tư, không cần sợ sẽ bị đói bụng."

Sự khiếp sợ trong mắt Tiểu Cát chậm rãi rút đi, sau đó cô bé cũng cười, khóe môi khẽ nhếch lên làm yếu bớt sự tối tăm trên mặt cô bé, nhìn qua đúng là có hơi đáng yêu thật.

"Em ở đây chờ chị một lát, chị xuống lầu một chuyến, rồi lập tức quay lại." Tống Vũ Sênh vỗ vỗ đầu Tiểu Cát, sau đó xuống lầu thu tất cả nước trong ga-ra vào không gian, sau đó lại lái chiếc xe mới mua và chiếc xe cũ của mình vào trong hai cái ga-ra.

Sau khi cô lên lầu mới bắt đầu cùng Tiểu Cát sửa sang lại hàng hóa.

Hình dạng căn nhà rất ngay ngắn, vào cửa chính là không gian mở rộng lớn, phòng khách và sảnh là một, mặt sau còn chia ra một phòng trà. Tổng cộng có bốn phòng ngủ, hai cái phòng lớn đều là phòng ngủ chính, trừ nhà vệ sinh và phòng chứa quần áo ra thì còn có phòng sách nhỏ, hai phòng ngủ còn lại cũng đều có nhà vệ sinh riêng.

Tổng thể bốn gian phòng ngủ ở góc Tây Nam của căn nhà, dựa vào tường phía Tây là một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ, phía Nam là hai căn phòng ngủ khác, trên tường chịu lực ở phòng khách chạm trổ hoa văn nổi, kiểu dáng đơn giản màu sắc thanh lịch, đủ để thấy gu thẩm mỹ của chủ cho thuê.

Một trong những nguyên nhân lớn nhất mà Tống Vũ Sênh thuê căn nhà này là vì cả nhà chủ cho thuê đã ra nước ngoài, vài năm gần đây giá thị trường bất động sản không tốt nên mới không vội bán, bằng không một bên cô biến chỗ này thành nơi chất hàng, bên kia chủ cho thuê dìu già dắt trẻ muốn dọn vào ở, thì lại thành một chuyện phiền toái.

Nhà kho, phòng bảo mẫu, phòng giặt quần áo linh tinh ở phía Tây đều bị cô lấy làm nơi chứa vật tư, nước chiếm một phòng, thuốc một phòng, đồ ăn và vật dụng hàng ngày mỗi thứ một phòng, đồ dùng rửa mặt cũng có tủ đựng riêng.

Lúc lấy đồ từ không gian ra ngoài, thì đồ vật không thể cách cô quá xa, nhưng chỉ cần ở xung quanh cô là có thể xuất hiện dựa theo tầm mắt của cô. Cho nên việc dọn đồ vật thật ra không quá mệt mỏi, cô chỉ cần thu toàn bộ vật phẩm đã được phân loại vào không gian, rồi dùng tầm mắt định vị là có thể xếp chúng vào cùng một chỗ.

Những đồ vật khác thì không có việc gì, chỉ có thùng nước vì vấn đề ngoại hình nên không tiện xếp chồng lên nhau, nhưng đây cũng không phải việc gì khó, chia từng nhóm đặt ở phòng khác là được.

Cô và Tiểu Cát cũng không nói nhiều, hai người vẫn luôn vùi đầu dọn dẹp, Tiểu Cát phụ trách phân loại, cô phụ trách thu đồ và sắp xếp, hơn nữa lúc cô thả đồ vật ra vốn đã cố gắng chia thành từng phần, nên giờ thu dọn cũng rất đơn giản.

Sau khi thu dọn đa số đồ vật xong, trời đã tối đen, Tống Vũ Sênh kéo bả vai đau nhức, xoay người vào phòng bếp.

Nhìn mặt ngoài thì phòng bếp cũng xem như sạch sẽ, tuy rằng mắt thường không thấy tro bụi, nhưng mỗi khi lấy khăn lau thì một lần lau là lại một tầng bụi. Cô cũng lười quét tước vệ sinh vào lúc này, sau khi bật bếp lên thì tuỳ tiện nấu hai gói mì.

Trong lúc ăn mì Tống Vũ Sênh bật điện thoại lên theo thói quen, vốn chỉ muốn xem giờ một cái, lại phát hiện trên màn hình điện thoại của mình nhảy lên vài tin tức.

Cô có mạng lại rồi à?

Còn chưa kịp suy nghĩ, tiêu đề to đùng khiến người ta sợ hãi nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.

Tống Vũ Sênh gác chiếc đũa trong tay xuống, nhíu chặt mày bấm mở nội dung bài đăng với tiêu đề gắn chữ "hot" thật to.

Đây là một video mới vừa đăng lên không lâu, thời gian đăng tải mới ba phút trước, nhưng số lượng click vào video đã vượt triệu.

Cảnh tượng trên video là một bệnh viện, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy biển hiệu Trung tâm Phòng bệnh truyền nhiễm thành phố H trên màn ảnh lung lay lộn xộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play