Theo quan điểm của cô, mẹ cô mang Cảnh Vân Chiêu về nhà nuôi. Tương đương cho nó sinh mệnh lần thứ hai, trong nhà vô duyên vô cớ nuôi thêm một đứa con hoang thì nó phải trả giá, đó là chuyện đương nhiên.
Nó chính là thứ con hoang, làm việc thì có cái gì sai? Chẳng là nhà cô nhặt đứa nhỏ về nuôi rồi còn khách khách khí khí với nó? Dựa vào cái gì?
Rõ ràng Cảnh Vân Chiêu là kẻ vô ơn bạc nghĩa, hại nhà Họ Kiều thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà, cho đến nay cô không dám nói mình chính là Kiều Hồng Diệp, vì sợ người khác sẽ phát hiện ra mình là cái người xấu áp bách Cảnh Vân Chiêu!
Mục tiêu lúc này của Diệp Sơ đã quá rõ ràng, lời mà mấy thái thái này không dám nói cũng đã nói ra khỏi miệng rồi.
"Diệp tiểu thư tin vào lời vỉa hè nhỉ. Nghe ý tứ của cô giống như là bất bình cho Kiều gia a. Năm đó ba nuôi của tôi là kẻ háo sắc, cô lại bất bình cho nhà họ, chẳng lẽ là cùng ba nuôi của tôi có bí mật gì không muốn cho ai biết. Bằng không từ hôm qua vừa thấy mặt tôi đã nói ra nói vào."
Sở dĩ nói lời này chính là vừa rồi Diệp Sơ mở miệng, hình như có hận ý, cảm giác kỳ quái của cô lại xuất hiện.
Ánh mắt Diệp Sơ càng thêm khó chịu: "Tư duy của Cảnh tiểu thư thật là bẩn thỉu, thật không biết tài sản kia của cô dựa vào cái thủ đoạn gì mà có được. Trước kia nghe nói mẹ ruột của cô là nữ nhân không giáo dưỡng, bỏ chạy với đàn ông mới sinh ra cô. Có thể thấy bà ấy ảnh hưởng cô nhiều đó, đáng thương cho Lê Thiếu nam nhân ưu tú vậy mà bị loại nữ nhân như cô mê hoặc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play