Hơi ấm đột ngột truyền đến, Cảnh Vân Chiêu vô thức rụt cổ lại, mặc dù lời nói của Lê Thiếu Vân có chút gượng gạo, nhưng chiếc khăn choàng cổ này bằng lông, rất thoải mái.
Còn Đỗ Lâm thì không nói nên lời, anh quen Lê Thiếu nhiều năm như vậy, sao không thấy cậu ấy tặng quà cho anh món gì?
Đây chính là chết vì bệnh sĩ, phải không? Rõ ràng là anh ta muốn lấy lòng Cảnh Vân Chiêu, nhưng lại một hai làm ra cái bộ dạng uy hiếp người ta, quả thực là…..ấu trĩ.
Cảnh Vân Chiêu không phải là ngốc, tự nhiên biết Lê Thiếu Vân chỉ là hảo ý.
“Anh…anh không thực sự muốn đi ra ngoài lắc lư với chiếc khăn này phải chứ?”
Lê Thiếu Vân nhướng mày: "Không được sao?"
Cảnh Vân Chiêu cúi đầu im lặng, nếu biết Lê Thiếu Vân thật sự dám đeo nó, cô sẽ để tâm hơn một chút, đan lại một cái khác dễ nhìn hơn. Haiz nhìn cái khăn quàng cổ là Lê Thiếu Vân đang đeo trên cổ, cứ giống như là cái dây tròng lên cổ, không ăn nhập gì cả, chẳng ra cái gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT