Tiêu Vũ Trạch nhìn Vân Khê, ánh mắt lạnh nhạt nhưng ẩn chứa ý cười. Hắn không nói gì, chỉ nhàn nhã quan sát cậu như đang nhìn một con thú nhỏ thú vị.

Vân Khê thì đang sợ hãi đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Cái gì thế này?! Chuyện này không giống với cốt truyện chút nào!

Theo nguyên tác, lúc này Tiêu Vũ Trạch đáng lẽ phải rất lạnh lùng, coi cậu như không khí chứ không phải nhìn cậu như đang nghiên cứu thế này!

Vân Khê nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cậu không thể để lộ ra sơ hở, phải diễn tròn vai "người anh trai hiền lành".

Cậu hắng giọng, làm ra vẻ thân thiết: “Vũ Trạch à, từ giờ anh sẽ là anh trai của em. Chúng ta phải sống hòa thuận với nhau, có đúng không?”

Tiêu Vũ Trạch nhếch môi, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Anh trai?”

Vân Khê gật đầu như giã tỏi. “Đúng vậy! Anh trai! Chúng ta là một gia đình, có đúng không? Ha ha…”

Trong lòng cậu thì đang gào thét: Mịa nó! Mau tin đi! Mau tin đi!

Tiêu Vũ Trạch im lặng nhìn cậu một lúc, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu tâm can người khác. Nhưng rồi, hắn chỉ cười nhạt. “Ừ, vậy thì cứ như thế đi.”

Vân Khê thở phào một hơi. May quá! Có vẻ hắn đã tin rồi.

Nhưng cậu không hề hay biết rằng, Tiêu Vũ Trạch đã nghe thấy toàn bộ tiếng lòng của mình từ đầu đến cuối. Hắn hơi nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.

Vân Khê… thú vị đấy.

Vân Khê cố giữ nụ cười thật tươi dù trong lòng đang gào thét.

Cậu vỗ vai Tiêu Vũ Trạch, giọng điệu đầy quan tâm: “Vũ Trạch này, em mới về nhà, chắc chưa quen lắm đúng không? Có chỗ nào không thoải mái cứ nói với anh nhé! Dù sao anh cũng là anh trai em mà!”

Anh trai cái gì chứ! Tôi thà làm con của trời còn hơn làm anh trai của tên này!

Tiêu Vũ Trạch khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ thích thú: “Anh thực sự quan tâm tôi vậy sao?”

"Đương nhiên rồi!" Vân Khê giơ ngón tay cái lên, cười tít mắt. “Anh có trách nhiệm chăm sóc em mà! Nếu em cần gì cứ nói, anh sẽ cố hết sức giúp đỡ.”

Cố hết sức chạy thật xa thì có! Tôi chỉ muốn sống sót thôi!

Tiêu Vũ Trạch nhìn cậu chăm chú, giọng điệu như đang suy xét điều gì đó. “Vậy anh giúp tôi đi lấy cốc nước đi.”

Vân Khê lập tức bật dậy: “Không thành vấn đề! Em cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, anh đi ngay!”

Vừa ra khỏi cửa, gương mặt cười tươi của cậu lập tức sụp xuống, lầm bầm: “Tên khốn, có mỗi cốc nước cũng không tự lấy được à? Còn sai bảo mình như đầy tớ nữa chứ!”

Sau lưng cậu, Tiêu Vũ Trạch khẽ cong môi. Hắn tựa vào ghế, giọng nói mang theo chút ý cười: “Anh vừa nói gì thế?”

Vân Khê sững lại, cứng đờ quay đầu. “Hả? Không… không có gì! Anh chỉ đang tự nhắc nhở mình phải chăm sóc em tốt hơn thôi!”

Lạy trời, hắn không nghe thấy đúng không? Không thể nào…

Tiêu Vũ Trạch chậm rãi gật đầu, ánh mắt đầy vẻ hứng thú. “Vậy thì vất vả cho anh rồi.”

Vất vả cái đầu em!

Vân Khê nghiến răng, cố giữ nụ cười tươi rói: “Không có gì đâu! Anh em mà, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường!”

Cậu nhanh chóng lao đi lấy nước, quyết tâm không để lộ bất cứ sơ hở nào. Nhưng cậu đâu ngờ rằng, mỗi lời cậu nghĩ trong đầu, Tiêu Vũ Trạch đều nghe thấy hết.

Hắn chống cằm nhìn theo bóng lưng cậu, khẽ cong môi: “Đúng là thú vị thật.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play