Vân Khê dẫn Tiêu Vũ Trạch đi quanh biệt thự, trong lòng thấp thỏm không yên.
Chỉ cần không khiến hắn ghét mình, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn!
“Anh xem, đây là vườn hoa phía sau nhà.” Cậu cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, dẫn hắn đến khu vườn trồng đủ loại hoa quý. “Mẹ thích nhất hoa trà trắng, mỗi sáng bà ấy đều ra đây tưới cây.”
Tiêu Vũ Trạch không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Vân Khê giả vờ như không nhận ra ánh mắt hắn, tiếp tục giới thiệu phòng khách, phòng bếp, cả thư phòng—nơi mà cha nuôi cậu hay đọc sách.
Mãi cho đến khi hai người dừng chân trước phòng riêng của Tiêu Vũ Trạch, Vân Khê mới cười cười: “Phòng của anh đây, chắc anh cũng muốn nghỉ ngơi rồi nhỉ? Vậy em—”
Chưa kịp nói hết câu, cậu bỗng cảm thấy cánh tay bị nắm chặt.
Tiêu Vũ Trạch kéo mạnh một cái, cả người Vân Khê mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã vào người hắn.
Tim cậu đập thình thịch. “A… Anh?”
Tiêu Vũ Trạch cúi đầu, nhìn cậu với ánh mắt khó đoán. Hắn chậm rãi mở miệng:
“Cậu đang giả vờ cái gì vậy?”
Vân Khê cứng đờ người.
“Hửm?” Tiêu Vũ Trạch hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo ý cười nhưng không hề có chút ấm áp nào. “Cậu nghĩ tôi không nhận ra à? Một thiếu gia giả từ nhỏ kiêu căng, ngang ngược, bỗng nhiên ngoan ngoãn gọi tôi là ‘anh trai’? Cậu tưởng tôi sẽ tin sao?”
Vân Khê lập tức hoảng hốt.
Chết tiệt! Tên này không hề dễ lừa như mình nghĩ!
Vân Khê đứng cứng đờ như tượng đá, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.
Tên này! Mới về nhà có mấy ngày mà đã đa nghi vậy rồi? Mình là ai chứ! Một nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng, chuyên trị cấp trên khó tính, sao có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy được!
Cậu nhanh chóng nặn ra một nụ cười hiền lành. “Anh nói gì vậy chứ? Em vẫn luôn là một đứa em trai tốt mà!”
Tiêu Vũ Trạch khoanh tay, dựa lưng vào cửa, khóe môi cong lên đầy trêu chọc. “Ồ? Thế lúc tôi chưa về đây, cậu đã làm gì nào? Không phải suốt ngày hất cà phê vào váy bạn học, cản đường người ta đến trường sao? Hửm?”
Vân Khê: “...”
Mịa nó, cái thân xác này đúng là gây thù chuốc oán đủ đường! Ai mà nhớ hết được vậy hả!
Cậu chớp mắt vô tội, giọng nũng nịu: “Anh à, chuyện hồi nhỏ thì tính làm gì. Ai mà chẳng có lúc bốc đồng?”
Tiêu Vũ Trạch nhướng mày. “Bốc đồng suốt mười tám năm? Cậu định lừa ai?”
Mẹ nó! Sao tên này lại khó chơi thế hả trời!
Vân Khê lập tức lùi một bước, giơ tay lên như thề thốt: “Tóm lại từ nay về sau em tuyệt đối ngoan ngoãn! Không đánh nhau, không chọc phá người khác, càng không bao giờ… ừm… hại anh!”
Tiêu Vũ Trạch gật gù. “Vậy à?”
Vân Khê gật đầu như gà mổ thóc.
Tiêu Vũ Trạch đột nhiên cúi sát xuống, hơi thở mát lạnh phả bên tai cậu: “Nhưng trong lòng cậu đang chửi tôi đúng không?”
Vân Khê suýt chút nữa đấm cho hắn một phát!
Cmn! Sao hắn biết??
Cậu giật mình cười gượng: “Anh à… Anh lại đùa rồi! Sao em dám chửi anh được chứ?”
Tiêu Vũ Trạch chậm rãi nói: “Lúc nãy, khi tôi hỏi cậu có giả vờ hay không, trong lòng cậu nghĩ gì?”
Tôi nghĩ cái đầu anh ấy! Nghĩ làm sao để đập anh mà không bị đuổi ra đường đây này!
Cậu hắng giọng: “Em nghĩ là… Anh quả nhiên rất thông minh! Quả nhiên không thể giấu anh bất cứ điều gì!”
Tiêu Vũ Trạch cười nhạt. “Nói dối.”
Vân Khê: “…”
Thôi toi rồi. Xong rồi. Mình sống kiểu gì đây???