Vân Khê đặt cốc nước xuống bàn, cố tỏ vẻ dịu dàng: “Nước đây, em uống đi.”
Tiêu Vũ Trạch lười biếng nhìn cậu, không đưa tay ra nhận mà thản nhiên nói: “Anh đút tôi uống đi.”
Vân Khê cứng đờ cả người. “Em đùa à? Em có tay có chân mà?”
Tên này coi mình là thái tử chắc? Tự bưng lên uống có mất miếng thịt nào đâu?
Tiêu Vũ Trạch hờ hững nhìn cậu, khóe môi cong lên đầy ý cười: “Nhưng anh vừa bảo sẽ chăm sóc tôi hết lòng mà. Chẳng lẽ chỉ là nói suông?”
Vân Khê cắn răng, miễn cưỡng nhấc cốc nước lên, đưa sát đến miệng Tiêu Vũ Trạch. “Được rồi, uống đi!”
Tiêu Vũ Trạch cúi người, chậm rãi nhấp một ngụm nước. Đôi môi mỏng khẽ lướt qua thành cốc, ánh mắt nhìn cậu đầy ẩn ý.
Vân Khê nuốt nước bọt, cảm giác có gì đó sai sai. Sao tự nhiên thấy cảnh này mờ ám quá vậy?
Tiêu Vũ Trạch uống xong, liếm nhẹ môi, giọng điệu lười biếng: “Anh đúng là một người anh trai tốt.”
Vân Khê cười méo xẹo. Tốt cái đầu em! Nếu không phải vì mạng sống của anh đây thì đừng mong anh thèm nhìn em một giây nào!
Tiêu Vũ Trạch nhướng mày, nhàn nhã nói: “Anh lại vừa nói gì trong lòng thế?”
Vân Khê: “...”
Cậu giật bắn mình, cười gượng: “Đâu có gì! Anh chỉ đang nghĩ… Ừm, nghĩ xem lát nữa sẽ làm gì để giúp em hòa nhập với gia đình hơn thôi!”
Tiêu Vũ Trạch khẽ cười: “Vậy sao? Vậy anh có thể bắt đầu bằng việc giúp tôi trải nghiệm cảm giác có một người anh trai yêu thương mình hết mực đi.”
Vân Khê méo mặt. Cảm giác đó là gì chứ? Làm ơn cho tôi biết để tôi còn chuẩn bị tinh thần?