Điều kỳ diệu nhất là, tất cả các chủ đề đều tác động tích cực đến anh, gần như đưa sức hút cá nhân của anh lên một tầm cao mới.
Cố Vân Tương nằm trên giường, nửa thân trên để trần.
Trong phòng mở sưởi rất ấm, trán anh ta đẫm mồ hôi, tóc dính bết vào da. Một alpha trẻ tuổi từ phía sau bò lên, dán sát vào cổ anh ta, tham lam hôn lên vùng gáy.
Là Lưu Tử Nghĩa.
Cố Vân Tương đưa tay đẩy nhẹ mặt hắn ra, còn tay kia lướt trên điện thoại, khi nhìn thấy chủ đề đang hot trên mạng, lập tức bật dậy khỏi giường.
Lưu Tử Nghĩa hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Cố Vân Tương có chút khó coi. Lưu Tử Nghĩa ghé mắt nhìn, thấy trên trang tin mà Cố Vân Tương vừa mở, nổi bật bốn chữ "Chu Đình và Giản Văn Minh cùng phòng".
"Không phải bạn cùng phòng của Giản Văn Minh là Trịnh Trì sao?" Lưu Tử Nghĩa thắc mắc.
Cố Vân Tương không lên tiếng, nhíu mày xem đoạn video đang lên xu hướng, sau đó trần như nhộng bước xuống giường.
Bóng lưng của anh ta rất đẹp, eo nhỏ, hông cong, là dáng người cực kỳ ưu tú của một omega. Trên gáy còn hằn vết cắn, thậm chí vẫn còn chút máu.
Lưu Tử Nghĩa xoay người nằm xuống, nghiêng đầu nhìn Cố Vân Tương.
Căn phòng tràn ngập hương đào chín ngọt ngào, thứ mùi hương đã gần đến mức hư hỏng nhưng lại có hiệu ứng kích thích tình dục đặc biệt. Lưu Tử Nghĩa cảm thấy như bị mê hoặc.
Cố Vân Tương mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá, ngửa đầu uống vài ngụm.
Có lẽ, anh ta thực sự nên cân nhắc đến việc rút khỏi cuộc thi.
Đây có thể là cách tốt nhất để giảm thiểu tổn thất.
Nhưng nếu làm vậy, thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận thất bại, có thể lừa được người khác, nhưng anh ta không thể lừa dối chính mình.
Thế này chẳng khác nào cúi đầu trước Giản Văn Minh.
Anh ta không cam tâm.
Anh ta vẫn nhớ lần đầu tiên Giản Văn Minh đến công ty, vẻ đẹp kinh diễm của người đó đã khiến anh ta sinh ra cảm giác địch ý ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Giản Văn Minh là kiểu người có thể khiến người ta cảm thấy bị đe dọa ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bây giờ, Giản Văn Minh còn đẹp hơn trước. Ở tuổi 22, khuôn mặt vẫn tràn đầy collagen, môi đỏ răng trắng, như một bông hồng đang nở rộ rực rỡ.
Trên gai hoa hồng ấy, có máu của anh ta.
Chỉ khi lên giường với những người mới như Lưu Tử Nghĩa, anh ta mới có thể tìm lại cảm giác của tuổi trẻ, mới có thể tự thuyết phục mình rằng sức hút của mình chưa hề giảm sút.
Cuộc đổi phòng kết thúc, ký túc xá cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Chu Đình đóng cửa phòng, ngồi xuống giường đối diện, nói với Giản Văn Khê: "Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Giản Văn Khê nằm trên giường, ánh mắt trực diện nhìn chằm chằm vào Chu Đình.
Chu Đình nở nụ cười dịu dàng với anh.
Nụ cười này quá dịu dàng, đến mức khiến Giản Văn Khê cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Anh có một linh cảm, rằng việc Chu Đình đổi phòng với Trịnh Trì không hề đơn giản như lời anh ta nói.
Hiện tại, cơ thể anh vẫn còn rất yếu, triệu chứng động dục có thể bị lộ bất cứ lúc nào.
Mà Chu Đình lại là một alpha cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sợ khứu giác của anh ta còn nhạy cảm gấp nhiều lần Trịnh Trì.
Càng nghĩ, Giản Văn Khê càng bất an, hoàn toàn không buồn ngủ.
Anh đưa tay lấy lọ thuốc, vào nhà vệ sinh.
Uống thêm hai viên thuốc cùng với nước lạnh.
Uống xong, anh ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình đỏ bừng, quay đầu nhìn gáy, cũng toàn một màu đỏ ửng. Nước lạnh chảy xuống dạ dày, nhưng toàn thân lại càng cảm thấy nóng rực.
Ra khỏi nhà vệ sinh, anh thấy Chu Đình đã nằm trên giường đối diện, gối đầu lên cánh tay.
Người này quá cao, hơn 1m90, khiến chiếc giường đơn có vẻ không đủ dài.
Không biết có phải do động dục bùng phát hay không, nhưng Giản Văn Khê cảm thấy chỉ cần Chu Đình nằm gần như vậy, cũng đủ làm anh thấy áp lực đến mức tim đập loạn nhịp.
Anh nằm xuống giường. Chu Đình quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Ngủ được không?"
"Không biết."
"Vậy nói chuyện một lúc đi."
"Ừm."
Giản Văn Khê kéo chăn lên đắp.
Cả hai đều im lặng một lúc, Chu Đình quay người, nằm nghiêng nhìn anh.
Khi nhìn thấy Giản Văn Khê nằm đối diện mình, tâm trạng của anh ta trào dâng mãnh liệt đến mức không thể kìm nén.
Khi tất cả trở nên tĩnh lặng, anh ta chỉ còn cảm thấy đau xót trong lòng.
Anh ta muốn nói thẳng ra, muốn hỏi rõ mọi chuyện, không muốn tiếp tục dằn vặt như thế này nữa.
Nhưng dằn vặt thế này, có lẽ vẫn hạnh phúc hơn là một lời phủ định thẳng thừng.
Có lẽ anh ta đã cô đơn quá lâu, nên mới tham luyến một chút hy vọng mong manh này.
Suốt sáu năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta gần Joshua đến vậy.
"Hy vọng hôm nay tôi không tạo áp lực quá lớn cho anh. So với kết quả, quá trình hợp tác với anh quan trọng với tôi hơn nhiều." Chu Đình nói, "Tôi tin rằng, chỉ cần cả hai đều thể hiện đúng thực lực, thì sẽ không thể tệ được."
Giản Văn Khê gật đầu: "Tôi biết. Tôi luôn có niềm tin vào bản thân."
"Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon."
Giản Văn Khê định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nhắm mắt lại, xoay người sang hướng khác, chỉ để lại cho Chu Đình một bóng lưng.
Anh quá mệt mỏi, cả người cũng rất khó chịu, không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
Không biết là do bị ốm hay do thuốc, mà anh ngủ một mạch đến tận tối.
Trong lúc đó, Chu Tử Tô và Trịnh Trì có đến tìm, nhưng thấy anh đang ngủ say, họ cũng rời đi.
Trần Duệ có chút lo lắng, đề nghị gọi bác sĩ của chương trình đến kiểm tra.
"Cứ để anh ấy ngủ một giấc đi, có lẽ anh ấy quá mệt rồi." Chu Đình nói.
Làm sao mà không mệt được? Giản Văn Minh là một trong những thí sinh tập luyện chăm chỉ nhất. Kể từ khi tham gia Tinh Nguyệt Chiến, số lần anh ngủ một giấc trọn vẹn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trần Duệ nói: "Lại có nhà tài trợ tìm đến anh ấy. Khi hồi phục rồi, chắc chắn sẽ còn bận rộn hơn trước. Phải tranh thủ tập luyện, còn phải dành thời gian quay quảng cáo nữa."
Chu Đình nghe Giang Hồng nói rằng, hiện tại, những thương hiệu muốn ký hợp đồng với Giản Văn Minh đã xếp hàng dài trước cửa Ai Mỹ Giải Trí.
Kịch bản được gửi đến tay anh ấy, nghe nói cũng không ít.
Giới giải trí là thế đấy—chỉ cần có danh tiếng, tất cả mọi thứ sẽ tự động tìm đến.
Nghĩ đến kịch bản, Chu Đình lại nhớ đến bộ phim điện ảnh nghệ thuật "Hải Vương" đã liên hệ mời cả anh và Giản Văn Minh tham gia.
Trước đây, anh luôn do dự không biết có nên nhận vai trong bộ phim này hay không. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng là một cơ hội dành cho anh.
Chu Đình lấy kịch bản của Hải Vương ra và nghiêm túc đọc lại một lần.
Từ tám giờ tối đến tận nửa đêm, có những đoạn anh đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Đọc xong, vành mắt anh đỏ ửng, trái tim như bị cuốn vào những con sóng dữ, dập dềnh trong dòng cảm xúc mênh mông, mãnh liệt như đại dương.
Một mối tình kéo dài mười sáu năm, đơn thuần, rực cháy, bi thương nhưng cũng đầy cảm động.
Chu Quỳ đứng trước bờ biển, làn gió lạnh lẽo thổi tung mái tóc anh.
"Có bao nhiêu lần mười sáu năm trong cõi đời này chứ, Tạ Quách? Sẽ không còn một lần mười sáu năm nào nữa đâu."
Chu Đình ngẩng đầu, dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp, anh nhìn sang phía đối diện.
Giản Văn Khê vẫn nằm yên lặng trên giường, quấn chăn kín mít, đến mức cằm cũng bị vùi trong chăn, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Chu Đình đứng dậy, bước tới, đưa tay đặt lên trán Giản Văn Khê.
Nóng rực.
Anh giật mình, khẽ gọi: "Giản Văn Minh."
Giản Văn Khê khẽ rên một tiếng, cánh tay hơi động đậy, một góc chăn từ vai tuột xuống.
Chiếc áo ngủ lụa đen ôm lấy thân hình gầy gò của anh, cổ tay và gáy đỏ bừng.
Một luồng hương hoa hồng ngọt ngào, ấm áp từ trong chăn lan tỏa ra, ngay lập tức bao trùm lấy Chu Đình.
Cả người Chu Đình đông cứng lại, đầu óc trống rỗng, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể như bị tê liệt, gần như không thể nhúc nhích.
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Giản Văn Khê. Một cảm giác nóng ran trào dâng trong mắt, lồng ngực anh cũng trở nên nóng bỏng.
Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh năm 16 tuổi—
Năm đó, Giản Văn Khê đeo một chiếc violin màu cam, mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, giày thể thao màu xanh đậm, cổ đeo vòng chống cắn, lặng lẽ đi ngang qua anh.
Thì ra, sợi dây duyên phận giữa họ không chỉ là một bản nhạc "Mùa Hè Bông Hồng Cuối Cùng".
Anh đã bỏ lỡ bông hồng mùa hè, nhưng lại gặp được bông hồng nở rộ giữa mùa đông.
Chương 48: Từng bước thâm nhập (Anh trai)
Giản Văn Minh choàng tỉnh.
Anh bị thông tin tố của Tề Chính kích thích đến mức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cả căn phòng ngập tràn mùi tuyết tùng ấm áp, khiến anh không thoải mái. Nhưng không chỉ đơn thuần là khó chịu.
Thông tin tố của alpha trong kỳ mẫn cảm thường có tính công kích mạnh mẽ đối với những alpha khác. Thế nhưng, trong mùi hương của Tề Chính, anh lại cảm thấy một thứ gì đó nóng bỏng và xao động.
Có vẻ như Tề Chính đã kìm nén đến cực hạn.
Là do anh đã xịt quá nhiều thông tin tố trong phòng sao?
Thông tin tố hoa hồng vốn rất hiếm, đối với một alpha đang trong kỳ mẫn cảm, nó vừa có thể là mật ngọt, cũng có thể là một liều độc dược hành hạ họ.
Đang nghĩ đến đó, anh bỗng thấy đèn trong tủ quần áo bật sáng.
Anh giật mình, lập tức bật dậy khỏi giường.
Chẳng lẽ anh đã kích thích Tề Chính đến mức hắn không chịu nổi, muốn cưỡng bức anh sao?
Dù gì thì một omega trong kỳ phát tình cũng là sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với một alpha trong kỳ mẫn cảm.
Hơn nữa, Tề Chính cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì!
Nếu Tề Chính mạnh bạo xông vào, anh nhất định sẽ đánh hắn lăn lộn trên đất.
Dù có bị lộ thân phận, cũng coi như là trả được một mối hận!
Nhưng ánh đèn trong tủ quần áo bật sáng rất lâu, mà Tề Chính vẫn không bước vào.
Anh không nhịn được nữa, liền xuống giường, đi về phía tủ quần áo.
Khi mở cửa ra, anh trông thấy Tề Chính ăn mặc chỉnh tề, đang sắp xếp hành lý.
Giản Văn Minh sững sờ.
Tề Chính ngẩng đầu lên nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: "Làm phiền cậu sao?"
"Nửa đêm nửa hôm, anh đang làm gì đấy? Đi công tác à?"
"Tôi sẽ ra ngoài ở một thời gian."
"Đi đâu?"
"Khách sạn."
Giản Văn Minh nhíu mày: "Tự dưng đang yên đang lành, đi khách sạn làm gì?"
Tề Chính điềm nhiên nói: "Tôi đang trong kỳ mẫn cảm, cậu thì đang trong kỳ phát tình. Ở chung với nhau... không thích hợp."
"..."
Tề Chính kéo khóa hành lý: "Cậu cứ nghỉ ngơi đi. Tốt nhất là hai ngày này đừng ra ngoài. Dạo này nước Y không yên ổn lắm, mà thông tin tố của cậu thì quá nguy hiểm."
Nói xong, hắn kéo hành lý ra khỏi phòng.
Giản Văn Minh đi theo đến cửa, nhìn bóng lưng Tề Chính.
Tề Chính quay đầu lại, nhìn anh một cái.
Giản Văn Minh mím môi, không nói gì, rồi quay vào phòng.
Anh đã xịt quá nhiều thông tin tố sao?
Anh tính hành hạ Tề Chính, nhưng ai ngờ lại dọa hắn bỏ chạy.
Xem ra, Tề Chính vẫn còn chút cốt khí, chọn cách rời đi.
Không đúng.
Cũng có thể là do hắn đã có Minh Thế Khải, không muốn dính líu gì đến anh trai nữa.
Đang tỏ lòng trung thành với tình nhân sao?
Ha ha.
Giản Văn Minh kéo rèm cửa ra, nhìn xuống sân, thấy Tề Chính đang kéo hành lý rời khỏi biệt thự.
Tài xế của hắn đã đợi sẵn bên lề đường, vừa thấy hắn đi ra liền chạy lại xách hộ hành lý.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tề Chính bỗng dừng bước, ngước lên nhìn về phía tầng hai.
Giản Văn Minh lập tức kéo rèm lại.
Tấm rèm đung đưa mấy lần.
Đến khi anh vén rèm lên lần nữa, chiếc xe của Tề Chính đã đi xa.
Tề Chính đi rồi, khiến cho rất nhiều kế hoạch của anh đổ bể.
Anh vốn dĩ muốn cho Tề Chính một bài học đích đáng cơ mà!
Nhưng Tề Chính đi rồi, không biết bao giờ mới quay lại.
Anh cũng chẳng định ở lâu tại nước Y, mà muốn trở lại Hoa Thành càng sớm càng tốt.
Biết đâu anh trai anh sẽ cần đến anh.
Giản Văn Minh nằm lại xuống giường, nhưng không tài nào ngủ được.
Anh mở điện thoại, lướt xem tin tức của Tinh Nguyệt Chiến.
Vừa mở trang chủ ra, anh liền thấy ảnh anh trai và Chu Đình.
Dòng tiêu đề in đậm:
"Bạn cùng phòng mới, cùng nhau tìm hiểu nào!"
Hả?
Anh lập tức bấm vào xem video.
Xem xong, anh ngồi bật dậy.
Chu Đình lại chủ động yêu cầu dọn sang ký túc xá của anh trai anh sao?!
Thật không thể tin được!
Nhưng khác với những bình luận tràn ngập sự phấn khích của cư dân mạng, Giản Văn Minh lại không hề cảm thấy kích động hay vui mừng.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh lại là sự lo lắng.
Chu Đình là một alpha rất mạnh, không giống như tên ngốc Trịnh Trì.
Hắn tinh tế, mạnh mẽ, nhạy bén. Liệu hắn có nhận ra anh trai mình thực chất là một omega không?
Hơn nữa, Chu Đình cũng không giống kiểu người sẽ giúp họ giữ bí mật.
Giản Văn Khê bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Anh mơ màng mở mắt, phát hiện cả người mình ướt đẫm mồ hôi, mí mắt nặng trịch và nóng bừng.
Anh kinh hãi, vội vàng ngồi bật dậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy choáng váng.
Ngay sau đó, anh nhận ra thông tin tố của mình đã lan tràn khắp căn phòng, ngập tràn trong từng hơi thở.
Anh hoảng hốt bật đèn đầu giường, quay sang nhìn giường đối diện.
Giường của Chu Đình vẫn ngay ngắn, gọn gàng, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trái tim anh đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh, cầm lấy điện thoại kiểm tra cuộc gọi đến.
Là Chu Đình gọi.
"Alo?"
Từ đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp quen thuộc của Chu Đình truyền đến, kèm theo tiếng gió rít vù vù:
"Cậu dậy rồi à?"
Giản Văn Khê hơi siết chặt điện thoại, cảm giác choáng váng càng trở nên dữ dội hơn, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, hỏi:
"Anh đang ở bên ngoài?"
"Tôi ra ngoài một lúc sau khi cậu ngủ, có chút việc riêng." Chu Đình nói: "Gọi điện chỉ để báo với cậu một tiếng, tôi sẽ về ngay, cậu chờ tôi một lát."
"Ừ."
Ngay sau đó, anh nghe thấy Chu Đình nói:
"Vậy nhé, lát gặp."
Giản Văn Khê đặt điện thoại xuống, hai tay chống lên giường, thở dốc một lúc lâu.
Nguy hiểm thật…
May mà Chu Đình không có ở đây.
Nếu không, với lượng thông tin tố lan tràn khắp phòng thế này, chắc chắn sẽ không thể giấu nổi.
Anh vội vàng lấy lọ xịt thông tin tố hương tuyết tùng và dây thường xuân đã chuẩn bị trước, xịt khắp phòng một lượt.
Sau đó, anh mở cửa sổ.
Làn gió bắc lạnh buốt ào ạt tràn vào, mang theo những bông tuyết lất phất.
Một bông tuyết rơi xuống mặt anh, lập tức tan chảy bởi hơi nóng từ làn da.
Anh mặc áo khoác vào, cầm lọ xịt xịt lên toàn bộ cơ thể, thậm chí xịt thêm vào cả phòng ngủ.
Không phải mình vừa mới uống thuốc sao?
Hơn nữa, còn uống liều gấp đôi so với chỉ định của bác sĩ.
Sao vẫn còn tình trạng này?
Chẳng lẽ, anh thật sự đã đến giới hạn, bắt buộc phải được đánh dấu rồi sao?
Bên ngoài, tuyết rơi ngày một dày hơn.
Chu Đình đứng trên sườn đồi cao, gió bắc thổi từ mặt sông tới, lạnh đến thấu xương.
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sôi trào.
Gió tuyết lạnh buốt thế này, vậy mà bàn tay hắn vẫn nóng bừng.
"Giản Văn Minh" vẫn đang sốt.
Hắn muốn lập tức quay về, nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn rằng tốt nhất nên chờ thêm một chút.
Nếu "Giản Văn Minh" đã cố tình che giấu, thì chắc chắn không muốn hắn biết bí mật của mình.
Nếu bây giờ hắn cứ thẳng thắn đối mặt với "Giản Văn Minh", đối phương cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn càng đề phòng hắn hơn.
Trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Hắn cần phải từng bước xác minh tất cả.
Vì vậy, hắn đứng đây, chờ đợi.
Nhưng nghĩ đến việc đối phương vẫn đang sốt, hắn vừa rời khỏi tòa nhà liền gọi một cuộc điện thoại.
Gọi xong, hắn chỉ đứng thêm hai phút, rồi lập tức quay đầu chạy về phía tòa nhà.
Bốn giờ sáng, tòa nhà vẫn im ắng.
Chỉ có một số ít tuyển thủ vẫn còn tập nhảy trong phòng tập.
"Tuyết rơi rồi!" Hàn Văn bất ngờ kêu lên.
Vương Tử Mặc đi tới bên cạnh anh ta, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Họ nhìn thấy một người đang chạy băng qua sân hướng về phía tòa nhà.
Hàn Văn khựng lại, nói:
"Giờ này mà còn có người chạy bộ ngoài trời à?"
Vương Tử Mặc cau mày, nhìn một lúc rồi nói:
"Nhìn quen quá… Hình như là… thầy Chu?"
Hàn Văn kinh ngạc, vội vàng mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn.
Đúng là Chu Đình thật.
Trên vai và mái tóc hắn phủ đầy tuyết, dưới ánh đèn đường, từng luồng hơi thở trắng xóa phả ra theo mỗi nhịp thở.
"Cái quái gì vậy?"
Một tuyển thủ mới tò mò hỏi:
"Thầy Chu đang… tập thể dục buổi sáng?"
"Sớm vậy á? Không quá mức sao?"
"Anh ấy đã thành công như vậy rồi, thế mà vẫn chăm chỉ thế này…"
"Đỉnh lưu thực lực mạnh như thế mà còn nỗ lực, bọn mình còn lý do gì để lười chứ?!"
Đám tuyển thủ trẻ lập tức bị tinh thần máu lửa của Chu Đình truyền cảm hứng.
Sau khi bước vào tòa nhà, Chu Đình dừng lại ở cửa chính.
Hắn vỗ nhẹ tuyết trên người, hít một hơi thật sâu, rồi bước nhanh về phía ký túc xá.
Đứng trước cửa phòng họ, hắn hít sâu một hơi.
Không ngửi thấy mùi hoa hồng.
Chỉ có mùi hương tuyết tùng và dây thường xuân là rất rõ ràng.
Hắn đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, một cơn gió lạnh buốt ập tới.
Cửa sổ đối diện đang mở toang, gió bắc thổi phần phật làm rèm cửa lay động không ngừng.
"Giản Văn Minh?"
Hắn gọi.
Từ trong phòng tắm vọng ra một giọng nói khàn khàn:
"Tôi đây."
Một lát sau, Giản Văn Khê bước ra.
Gương mặt anh đỏ bừng, ánh mắt hơi mơ màng, trông có chút yếu ớt.
Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, nhưng cả cơ thể Chu Đình như bùng nổ.
Hắn cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, từng dòng cảm xúc trào dâng như sóng biển.
Hắn phải cố kiềm chế hết sức, để giọng nói không bị run rẩy.
"Sao mặt cậu đỏ thế? Lại sốt à?"
Giản Văn Khê khẽ gật đầu, kéo chặt áo khoác lại:
"Hình như sốt lại rồi."
"Có cần đến phòng khám không?"
"Ừ…"
Chu Đình nói ngay:
"Vậy đi thôi, tôi lái xe đưa cậu đi."
Giản Văn Khê không trả lời ngay, mà lặng lẽ nhìn hắn.
Chu Đình quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt anh.
Giản Văn Khê nói nhỏ:
"Cảm ơn."
"Đừng khách sáo. Mau đi thôi."
Anh cảm thấy rối bời, theo Chu Đình rời khỏi phòng.
"Chờ một chút." Chu Đình nói, rồi quay lại, lấy một chiếc khăn quàng cổ len đen tuyền, quấn quanh cổ Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê không quen với những hành động thân mật như vậy, hơi ngửa đầu ra sau. Nhưng Chu Đình đã một tay giữ lấy gáy anh, tay kia quấn khăn hai vòng, sau đó buộc một nút thắt nhẹ:
"Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Chiếc khăn thoang thoảng hương thơm, mặc dù rất nhạt, nhưng rõ ràng là hương của Chu Đình.
Hương thơm len lỏi vào hơi thở, khiến toàn thân Giản Văn Khê càng thêm khó chịu.
Cơ thể anh kêu gào, nơi sâu thẳm thuộc về omega dường như đã hoàn toàn ướt át.
Anh mím chặt môi, không nói thêm lời nào, chỉ siết chặt khăn, nét mặt kiên nghị hơn.
Bên ngoài gió rất lớn, tuyết rơi ngày càng dày.
Chu Đình chạy ra bãi đỗ xe, trong khi đó, ý thức của Giản Văn Khê đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn từ em trai anh.
"Chu Đình đã chuyển sang ở chung với anh rồi sao? Chuyện này là thế nào?! Anh phải cẩn thận với hắn, Chu Đình là một alpha rất mạnh, không dễ qua mặt như Trịnh Trì đâu. Anh ở chung một phòng với hắn, nhất định phải cực kỳ cẩn thận!!!"
Phía sau còn có hai dấu chấm than liên tiếp.
Lúc này, một chiếc xe chiếu đèn sáng rực tới, Chu Đình đã lái xe tới ngay trước mặt.
Giản Văn Khê cất điện thoại vào túi, toàn thân khẽ run rẩy.
Tại phòng tập nhảy
Qua khung cửa sổ, có người kinh ngạc thốt lên:
"A! Mọi người mau nhìn kìa!"
Hàn Văn và Vương Tử Mặc vẫn đang tập trung luyện nhảy, vừa nghe vậy liền đồng loạt chạy tới.
Họ ngẩn người, nhìn ra bên ngoài.
Chu Đình vừa mở cửa ghế phụ xe.
Bên cạnh hắn, một người đứng đó, vóc dáng cao gầy, mặc chiếc áo lông vũ quen thuộc.
"Là thầy Chu và Giản ca!"
Hàn Văn sững sờ, lẩm bẩm:
"Giờ này mà họ còn ra ngoài làm gì…"
Bây giờ đã hơn bốn giờ sáng rồi.
Hầu hết mọi người đều đang ngủ, vậy mà Chu Đình và Giản Văn Minh lại cùng nhau ra ngoài lúc nửa đêm.
Họ im lặng nhìn theo Giản Văn Khê bước lên xe Chu Đình, rồi dõi mắt nhìn chiếc xe phóng đi.
…Wow.
Họ chỉ thức khuya để luyện tập, ai ngờ lại vô tình bắt gặp một tin tức chấn động!
"Tôi đã nói rồi mà! Việc thầy Chu đột ngột đổi phòng với Trịnh Trì, nhất định không đơn giản!"
Hàn Văn mơ màng hỏi:
"Chẳng lẽ thầy Chu và Trịnh Trì… đang yêu nhau?"
"Thế họ ra ngoài giữa đêm khuya làm gì?"
"Ra ngoài để… mở phòng sao?!"
[Chương 49: Đánh dấu]
"Mở phòng?! Nhưng họ đã ở chung một phòng rồi mà?"
"Hơn nữa, cả hai đều là những alpha cực kỳ mạnh… Đặc biệt là thầy Chu, chắc chắn sẽ rất… mãnh liệt, đúng không?"
"Chỉ cần pheromone của họ khuếch tán, cả tòa nhà này chắc chắn sẽ tràn ngập mùi hương!"
Hàn Văn ngơ ngác hỏi:
"Pheromone của thầy Chu… mạnh đến thế sao? Chẳng phải nói là chưa ai từng ngửi thấy mùi pheromone của thầy ấy sao?"
"Cậu đúng là không có kinh nghiệm gì cả. Nếu đã đến mức kia rồi, bất kể là alpha hay omega, đều sẽ mất kiểm soát. Pheromone chắc chắn sẽ lan tỏa khắp nơi!"
Hàn Văn lập tức đỏ mặt.
Vương Tử Mặc liếc nhìn họ, cười nhạt:
"Các cậu ở đây để tập luyện, hay để tám chuyện bậy bạ vậy?"
Mọi người vội vàng quay lại tiếp tục luyện tập, nhưng rõ ràng tâm trí vẫn không thoát khỏi cú sốc vừa rồi.
"Tôi đã nghĩ thầy Chu có thể thích Giản ca, nhưng không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy!"
"Tôi cũng từng nghĩ thầy Chu có chút rung động, nhưng tôi cứ tưởng đó chỉ là đơn phương thôi! Bình thường Giản ca lạnh lùng như thế, chẳng có chút hứng thú gì với yêu đương cả."
Đúng vậy.
Giản Văn Minh của quá khứ, giống như một alpha tràn đầy nhiệt huyết, có thể yêu bất kỳ ai, rực rỡ như mùa hè.
Nhưng từ khi tham gia "Cuộc chiến tinh nguyệt", anh ấy lạnh lùng hơn bao giờ hết, gần như không hề cười lớn, ánh mắt băng giá, như thể linh hồn cũng trở nên lạnh lẽo.
Thậm chí họ còn kính sợ anh hơn cả bốn vị giám khảo.
Thật khó tưởng tượng, một alpha như thế mà yêu đương sẽ ra sao.
"Mà này, theo các cậu, trong quan hệ này, ai là người ở trên?"
"……"
"Chắc chắn là thầy Chu rồi."
"Nhưng Giản ca sẽ chấp nhận ở dưới sao? Không chắc đâu."
"Thật sự ổn khi chúng ta bàn chuyện này à?"
Vương Tử Mặc nở một nụ cười chế giễu.
Đám omega này rõ ràng là những kẻ ngoại đạo.
Giản Văn Minh tuy mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng nếu xét về độ áp đảo, cả giới alpha không mấy ai sánh kịp Chu Đình.
Một alpha mạnh như thế, nếu Giản Văn Minh là omega, thì chắc chắn sẽ là trời sinh một cặp – lửa bén rơm, bùng cháy dữ dội.
Còn nếu cả hai đều là alpha, thì người yếu hơn chắc chắn sẽ chịu khổ.
Tuy nhiên, giữa hai alpha, nếu chênh lệch sức mạnh càng lớn, thì sự đối kháng sẽ càng ít.
Nếu có thể vượt qua giai đoạn đó, thì vẫn sẽ là ngọn lửa bùng cháy.
Nhưng quả thật rất khó tưởng tượng, hai người lạnh lùng như băng, nếu thật sự phát sinh chuyện đó…
Sẽ mãnh liệt đến mức nào?
Sẽ điên cuồng đến mức nào?
Dưới ánh đèn xe, bông tuyết càng dày đặc.
Giản Văn Khê dựa vào ghế, cảm giác hương tuyết tùng cũng không thể che lấp được pheromone thật của anh nữa.
Anh nhìn thẳng về phía trước.
Tuyết rơi dày đặc, như thể đang đọng lại trong lòng anh.
"Vẫn đến phòng khám ban ngày hôm nay chứ?" Chu Đình hỏi.
Giản Văn Khê im lặng trong giây lát.
Anh cũng không có nơi nào khác để đi.
"Ừm."
Chu Đình lái xe đến phòng khám.
"Tôi sẽ đợi cậu trên xe."
Giản Văn Khê không nói gì, chỉ lặng lẽ xuống xe, bước vào phòng khám.
Rõ ràng, anh đã chịu đựng đến cực hạn.
Bác sĩ mở cửa, nhìn thấy anh, liền ngạc nhiên.
"Lại đến nữa à?"
"Xin lỗi đã làm phiền." Giản Văn Khê nói.
Bác sĩ thở dài:
"Ngoài trời lạnh lắm, vào trong rồi nói."
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày:
"Thuốc tôi kê, cậu uống bao nhiêu một ngày?"
Giản Văn Khê lắc đầu, nói: “Tôi không nhớ rõ nữa, chắc khoảng hai đến ba viên mỗi ngày.”
“Loại thuốc đó rất mạnh, tối đa chỉ được uống một viên mỗi ngày. Cậu đã dùng quá liều, cơ thể đã tạo ra sự nhờn thuốc.”
“Hậu quả là gì?”
Bác sĩ già nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Điều đó có nghĩa là từ bây giờ, khi đến kỳ phát tình, thuốc ức chế sẽ không còn tác dụng với cậu nữa.”
Sắc mặt Giản Văn Khê lập tức tối sầm, môi anh mím chặt, trong khoảnh khắc cảm thấy hoang mang.
“Cậu không nghe theo lời khuyên của tôi, bây giờ dù có muốn tìm một alpha để đánh dấu, cũng không còn dễ dàng như trước nữa.”
Giản Văn Khê nhìn chằm chằm bác sĩ.
“Triệu chứng phát tình của cậu đã rất nghiêm trọng, không phải alpha nào cũng có thể giúp cậu giải quyết được. Người đó phải đủ mạnh mẽ, may ra mới có tác dụng.”
Sau một lúc im lặng, Giản Văn Khê nói: “Vậy trước hết, phiền bác sĩ giúp tôi hạ sốt.”
“Cậu không bị sốt, đây chỉ là triệu chứng sốt giả do phát tình.” Bác sĩ nói. “Điều này chứng tỏ kỳ phát tình của cậu đã trở nên trầm trọng. Tôi đã nhắc cậu nhiều lần rồi, nhưng cậu vẫn không chịu nghe. Cậu phải nghiêm túc xem xét chuyện này. Từ giờ đừng uống thuốc nữa, hãy tìm một alpha đánh dấu tạm thời.”
Cuối cùng, ông thở dài an ủi:
“Dù là đánh dấu tạm thời hay đánh dấu cả đời, thì chuyện này đã trở nên rất bình thường. Không phải omega nào cũng tìm được bạn đời như ý khi đến kỳ phát tình. Xã hội hiện đại bây giờ, chuyện này chẳng đáng xấu hổ gì cả. Ngay cả một ông già như tôi cũng hiểu, cậu chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đừng bảo thủ quá.”
Khi rời khỏi phòng khám, tuyết rơi đầy trên vai Giản Văn Khê.
Anh khẽ cúi chào bác sĩ, sau đó bước về phía xe của Chu Đình.
Chu Đình từ trên xe bước xuống, ánh mắt đầy lo lắng nhìn anh.
Giản Văn Khê đôi mắt đỏ hoe, đứng tại chỗ nhìn Chu Đình hồi lâu.
Một alpha mạnh mẽ như Chu Đình, có lẽ không ai phù hợp hơn anh ấy.
Nếu được đánh dấu, anh sẽ không còn sợ hãi nữa.
“Sao cậu ra nhanh vậy?” Chu Đình hỏi.
Giản Văn Khê gật đầu: “Lấy ít thuốc.”
“Không cần truyền dịch?”
Anh lại gật đầu, rồi lên xe.
Chu Đình không hỏi thêm, cũng vào xe theo sau.
Giản Văn Khê cởi khăn quàng, dựa vào ghế phụ.
Anh muốn nhờ Chu Đình đánh dấu tạm thời.
Nhưng để làm được điều đó, anh phải tiết lộ thân phận omega của mình.
Tuy nhiên, anh có thể chỉ tiết lộ mình là một omega, mà không để lộ sự thật rằng anh đang giả danh em trai Giản Văn Minh.
Anh chính là "Giản Văn Minh" – một omega giả dạng alpha.
Tim anh đập loạn nhịp.
Ngay cả như vậy, rủi ro vẫn quá lớn.
“Tuyết rơi quá dày, lái xe thế này khá nguy hiểm. Về nhà tôi đi, ngay phía sau tòa nhà này thôi.” Giản Văn Khê nói.
Chu Đình sững người, sau đó gật đầu: “Được.”
Hai người giữ giọng điệu bình thản, nhưng bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, từng bước chân đều nặng nề, nhịp tim vang dội trong tai.
Càng gần đến nơi, cơ thể Giản Văn Khê càng khó chịu.
Như thể cơ thể anh đã nhận ra sự phóng túng sắp diễn ra.
Nó bị đè nén suốt nhiều năm, giờ chỉ chờ được giải phóng, giống như cơn ngứa trong cổ họng, một khi đã quyết định ho, thì không thể nhịn thêm dù chỉ một giây.
Bên trong tòa nhà chung cư
Bầu trời chưa hửng sáng, hành lang dài tĩnh lặng, cả tòa nhà không một ánh đèn nào sáng.
Chỉ có tiếng bước chân của hai người, một trước một sau.
Chu Đình hồi hộp và căng thẳng hơn bất cứ lúc nào.
Có lẽ cảm giác căng thẳng còn lấn át cả sự phấn khích.
Mỗi bước chân, đều dẫm lên tim anh.
Anh đi ngay phía sau Giản Văn Khê, gió từ phía trước thổi lại.
Mùi phấn hoa hồng trên người Giản Văn Khê, đã không thể che giấu được nữa.
Đây là hương thơm mà anh chưa từng ngửi thấy.
Ngay khi nó len lỏi vào mũi, cả người anh dường như ấm lên.
Anh sắp chạm đến sự thật.
Anh sắp nhìn thấy nhiều bí mật hơn, sắp đến gần "Joshua" hơn bao giờ hết.
“Tít.”
Cửa điện tử mở khóa, cánh cửa từ từ mở ra, một luồng khí lạnh lẽo phả ra.
Giản Văn Khê bật đèn, quay đầu nhìn Chu Đình.
Chu Đình bước vào, đóng cửa lại.
Căn phòng rất nhỏ, nhưng gọn gàng ngăn nắp.
Dường như đã lâu không có người ở, không khí lạnh lẽo và thiếu sức sống.
“Cứ tự nhiên.” Giản Văn Khê nói. “Tôi vào phòng tắm một lát.”
“Cứ đi đi.”
Bên trong phòng tắm
Giản Văn Khê bật đèn, nhìn vào gương.
Toàn bộ gương mặt anh đỏ bừng, tai cũng đỏ, đôi mắt ươn ướt, trông như một con mèo đang trong kỳ phát tình.
Anh cởi áo khoác, nhìn vào gáy mình.
Sau gáy đỏ bừng, nóng rát, làn da trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Ngay cả khi tự chạm vào, anh cũng có cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể.
Chẳng bao lâu sau, cả căn phòng sẽ tràn ngập pheromone hương hoa hồng, gần như lấn át hoàn toàn mùi tuyết tùng.
Anh chống tay lên bồn rửa, đứng lặng hồi lâu.
Sau đó, anh mở vòi nước, rửa mặt.
Bên ngoài
Chu Đình đứng trong phòng khách, nhìn xung quanh.
Căn phòng rất lạnh.
Anh liếc về phía phòng tắm.
Qua tấm kính mờ, lờ mờ thấy bóng dáng Giản Văn Khê đứng sau cánh cửa.
Cánh cửa bật mở.
Giản Văn Khê bước ra, mặt vẫn ướt đẫm nước.
Hương thơm ập tới, khiến Chu Đình suýt mất kiểm soát.
Anh chưa bao giờ ở một mình với một omega đang phát tình.
Giản Văn Khê nói: “Chu Đình.”
“Ừ?” Chu Đình nuốt nước bọt, hỏi: “Mặt cậu sao đỏ vậy?”
Giản Văn Khê nhìn anh, chậm rãi nói:
“Tôi có thể tin anh không?”
Câu nói này vừa yếu đuối vừa nực cười.
Nhưng trước khi thẳng thắn, anh phải nói điều gì đó.
Chu Đình nghiêm túc gật đầu.
“Cậu nói đi.”
Chu Đình giật mình, tim đập mạnh đến mức như thể có thể nghe được.
Giản Văn Khê cởi áo khoác, rồi cởi luôn cả áo len bên trong.
Mùi hoa hồng ngập tràn không gian, nóng rực, ngọt ngào, như đang gào thét, run rẩy, bung tỏa khắp nơi.
Khi chỉ còn lại chiếc sơ mi, Giản Văn Khê dừng lại, ngước mắt lên nhìn Chu Đình.
Chu Đình sững sờ, tai đỏ bừng, cổ họng khẽ động đậy, môi cũng mấp máy.
“Anh ngửi thấy rồi chứ?” Giản Văn Khê nói. “Tôi là một omega.”
“Joshua.” Chu Đình đột nhiên cất tiếng gọi.
Giản Văn Khê sững lại, sau đó khẽ mím môi.
Khuôn mặt giống nhau, độ tuổi tương đồng, cùng một mùi pheromone, dù có phủ nhận cũng chỉ là dư thừa.
Giản Văn Khê nhẹ gật đầu.
Một luồng nóng ấm không thể diễn tả được, tràn lên cổ họng Chu Đình.
Lồng ngực anh phập phồng mạnh mẽ, trong khoảnh khắc cảm giác nóng lạnh giao thoa, tựa như một giấc mộng.
Giản Văn Khê bước thêm một bước về phía anh, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ ửng, rõ ràng không thể chịu đựng nổi nữa.
Mùi hương hoa hồng mãnh liệt, hoang dại, khiêu khích, mời gọi alpha đến chiếm đoạt.
Giản Văn Khê run rẩy đưa tay lên cổ mình, khẽ nghiêng đầu:
“Anh có thể... đánh dấu tôi một chút không? Tôi rất khó chịu.”
Chu Đình đưa tay ra, đè lên mu bàn tay anh, cùng anh ấn lên gáy.
Gáy của Giản Văn Khê thon dài, bình thường cực kỳ trắng trẻo, nhưng giờ đỏ ửng, nhất là vùng tuyến pheromone, đỏ đến mức như sắp phát sốt, nóng rực.
“Tôi chưa từng đánh dấu ai cả.” Giọng Chu Đình run rẩy, nói: “Cậu… chịu đựng một chút.”
Giản Văn Khê còn chưa kịp trả lời, Chu Đình đã cúi xuống, cắn mạnh vào gáy anh.
Hành động đột ngột, dứt khoát, như thể sợ anh đổi ý, hoặc chính bản thân đã mất kiểm soát từ lâu.
“A——”
Giản Văn Khê ngửa mạnh đầu, siết chặt tóc Chu Đình, ngón tay bấu chặt đến mức xương trắng cả lên.
Cùng lúc đó...
Giản Văn Minh bật dậy khỏi giường, thở hổn hển, ngồi thẳng lên.
Bên ngoài trời đã sáng trưng.
Cậu lo lắng về anh trai mình đến mức… lại mơ thấy một cơn ác mộng khủng khiếp.
Trong giấc mơ, anh trai bị Chu Đình đánh dấu, pheromone mạnh mẽ của một alpha vượt trội như Chu Đình, mang tính tàn phá, khiến anh ấy không thể chịu nổi, như một đóa hồng bị xé nát.
Chương 50: Cảm giác không thể kìm nén
Vì tuyết rơi, hôm nay trời sáng sớm hơn mọi ngày.
Trần Duệ đến tòa nhà quay phim từ sáng sớm, vừa bước vào đã hỏi:
“Bên Chu Đình và Giản Văn Minh có gì thú vị không?”
Nhân viên nói: “Camera trong phòng họ đều tắt, giờ này chắc cả hai vẫn chưa dậy.”
“Họ có ra ngoài tối qua không?”
Nhân viên lắc đầu: “Hình như Giản Văn Minh ngủ suốt, Chu Đình chắc cũng không ra ngoài.”
“Chắc?”
Nhân viên hơi ngại ngùng: “Hôm qua lạnh quá, bọn tôi cũng chợp mắt một chút, không theo dõi liên tục.”
Dù sao họ không phải nhân viên an ninh, ngủ một chút cũng bình thường.
Trần Duệ gật đầu, nói: “Kiểm tra lại video ở hành lang đi.”
Tại phòng đạo diễn
Sau khi video được chiếu lại, Trần Duệ triệu tập một cuộc họp khẩn cấp.
“Giản Văn Minh vẫn xếp thứ hai chứ?”
Cả ekip hào hứng:
“Cậu ấy và Cố Vân Tương cạnh tranh rất sát sao, chỉ còn cách nhau hơn một nghìn phiếu. Tối qua suýt chút nữa đã vượt qua rồi, nhưng Cố Vân Tương lại bất ngờ tăng hạng.”
Vì tổng phiếu rất lớn, khoảng cách vài nghìn phiếu đã là mức chênh lệch nhỏ, hiếm có trong các show tuyển chọn.
Nhưng lần này, không ai nghi ngờ về tính minh bạch của chương trình.
Bởi vì không giống các show khác công bố phiếu theo mốc thời gian, “Cuộc Chiến Tinh Nguyệt” cho phép xem trực tiếp số phiếu 24/7, mỗi phiếu bầu đều hiện rõ trên bảng xếp hạng.
Thêm vào đó, tỷ suất người xem cực cao, khiến tổng số phiếu tăng vọt mỗi ngày.
Top 3 (Cố Vân Tương - Giản Văn Minh - Lục Dịch) đều đã vượt mốc mười triệu phiếu.
“Tình trạng của Cố Vân Tương thế nào?” Trần Duệ hỏi.
“Anh ấy ra ngoài suốt hai ngày nay.”
“Anh ấy đưa Lưu Tử Nghĩa đi cùng, mà Lưu Tử Nghĩa vẫn chưa quay lại…”
“Hẹn hò sao?”
Nhân viên lắc đầu: “Không rõ, nhưng chắc không phải.”
Trần Duệ định nói thêm, nhưng cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy mạnh.
Mọi người giật mình, Trần Duệ nhíu mày:
“Chúng tôi đang họp.”
Nhưng nhân viên kia kích động đến mức giọng run rẩy:
“Đạo diễn Trần! Chu Đình và Giản Văn Minh đã ra ngoài tối qua!!!!”
Tất cả đồng loạt đứng dậy.
Trần Duệ ngay lập tức rời khỏi phòng họp, chạy theo nhân viên kia.
Tại phòng giám sát
Nhóm kỹ thuật đã tua nhanh lại video đêm qua.
Kết quả là phát hiện: Nửa đêm, Chu Đình ra ngoài một mình, vài phút sau quay lại, rồi dẫn Giản Văn Minh đi cùng.
Kiểm tra tiếp camera ở cổng, phát hiện Giản Văn Minh lên xe của Chu Đình!
Trần Duệ hào hứng đến mức không nói nên lời.
Trời ơi!
“Cuộc Chiến Tinh Nguyệt” rốt cuộc đã tích bao nhiêu phúc đức?!
Chương trình này cứ hễ muốn có drama gì, drama đó liền xảy ra ngay tức khắc!
Sau khi xem lại toàn bộ video, Trần Duệ bớt phấn khích hơn một chút.
Bởi vì trong video, cả hai có vẻ rất bí mật, lén lút.
Nếu muốn công khai đoạn phim này, họ sẽ cần sự đồng ý của cả hai.
Dù sao, độ hot của chương trình hiện tại gần như phụ thuộc vào họ, không thể gây mích lòng.
Đặc biệt là Chu Đình, quản lý của anh - Giang Hồng rất mạnh mẽ, hợp đồng cũng rất chặt chẽ.
“Họ vẫn chưa về sao?”
“Không có!”
Nếu chỉ ra ngoài một lúc thì có thể là có chuyện cần làm, nhưng trời đã sáng mà vẫn chưa về, đúng là... không bình thường chút nào.
Nếu hai người này thực sự nảy sinh tình cảm vì "Cuộc Chiến Tinh Nguyệt"…
Chỉ nghĩ đến thôi, Trần Duệ đã phấn khích không chịu nổi.
“Đạo diễn, có cần gọi điện liên hệ với họ không?”
Trần Duệ lắc đầu:
“Tạm thời cứ giả vờ như không biết gì cả, chờ họ về rồi xem tình hình.”
“Vậy những đoạn video này xử lý thế nào? Cứ giữ kín vậy à?”
Thật quá đáng tiếc.
Trần Duệ cũng cảm thấy tiếc nuối.
“Tìm người viết một bài tiết lộ ẩn danh đi.”
Dù sao trên mạng cũng đã đầy rẫy tin đồn về hai người này, thật giả lẫn lộn rồi.
Anh ta quay đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết bên ngoài vẫn rơi, gió Bắc rít gào, lạnh thấu xương.
Không biết đêm qua Chu Đình và Giản Văn Khê đã làm gì ngoài đó…
Mà rõ ràng Giản Văn Khê vẫn còn đang bệnh.
Bên trong căn hộ
Giản Văn Khê nằm trên giường, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Chu Đình nằm cạnh anh, vẫn mặc nguyên quần áo, ôm chặt anh trong lòng.
Bây giờ, pheromone của Chu Đình có thể trấn an một omega vừa được đánh dấu tạm thời như Giản Văn Khê.
Anh thật không ngờ, phản ứng của Giản Văn Khê lại mãnh liệt đến thế.
Khi anh cắn vào tuyến pheromone của Giản Văn Khê, pheromone của anh truyền vào da thịt cậu qua dấu răng, toàn thân cậu đỏ rực, đôi mắt lờ đờ như sắp tan chảy.
Lần đầu tiên bị đánh dấu, có lẽ cậu không thể chịu nổi cảm giác này.
Đôi môi đỏ hồng khẽ hé mở, thân thể run rẩy theo từng nhịp thở, đến cuối cùng, bàn tay đang siết tóc anh cũng mất hết sức lực.
Bản thân Chu Đình cũng là lần đầu tiên đánh dấu một người khác, bản năng chiếm hữu của alpha khiến anh gần như mất kiểm soát, lượng pheromone truyền vào cơ thể cậu quá mức cần thiết.
Cuối cùng, vì không chịu nổi kích thích, Giản Văn Khê ngất đi.
Cả người đỏ bừng như một con tôm luộc.
Anh ôm cậu thật lâu, đến khi cậu có phản ứng trở lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn khẽ run rẩy, như sợ bị chạm vào nhưng cũng lại muốn được chạm vào.
Vậy nên anh dứt khoát ôm chặt lấy cậu, dùng pheromone của mình để trấn an cậu.
Cảm giác ôm người trong lòng quá tuyệt vời, dường như chỉ cần ôm một lần, sau này sẽ không thể rời xa.
Giản Văn Khê chợt cử động, rồi mở mắt.
Anh theo bản năng thả lỏng vòng tay, khẽ nói:
“Tỉnh rồi à?”
Giản Văn Khê “ừm” một tiếng.
Thực ra cậu đã tỉnh từ lâu.
Chỉ là chưa nghĩ ra cách nào để đối diện với Chu Đình.
Cậu cử động một chút, Chu Đình liền buông cậu ra.
Giản Văn Khê ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ vẫn hé mở một khe nhỏ, tuyết bên ngoài vẫn rơi, trắng xóa cả bầu trời.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Chu Đình lấy điện thoại ra xem, nói:
“Bảy giờ.”
“Chúng ta nên về rồi.”
“Cậu thấy trong người thế nào?”
Giản Văn Khê gật đầu:
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Chu Đình vươn tay muốn chạm vào trán cậu, Giản Văn Khê theo phản xạ ngả người ra sau, nhưng bàn tay anh vẫn chạm tới trán cậu, quả nhiên cơn sốt đã lui.
Nhưng gương mặt vẫn còn đỏ.
“Hôm qua cảm ơn anh.” Giản Văn Khê nói.
Chu Đình khựng lại một chút, nói:
“Không cần cảm ơn.”
“Tôi biết anh có rất nhiều câu hỏi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nói với anh… Tôi—”
“Bao giờ cậu muốn nói thì hãy nói.
Lý do không quan trọng, cậu là ai quan trọng hơn nhiều.”
Giản Văn Khê quay đầu nhìn Chu Đình.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Cậu không cần lo lắng, chuyện của cậu, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Thậm chí, anh còn mong cậu giữ bí mật này mãi mãi.
Chỉ có anh biết bí mật này, vậy anh mới là người đặc biệt nhất đối với cậu.
Giản Văn Khê trầm mặc một lúc, rồi nói:
“Cảm ơn anh.”
“Đi thôi, về nào.”
Chu Đình lấy áo khoác đưa cho cậu, Giản Văn Khê mặc vào, sau đó anh cầm khăn quàng cổ, nhẹ nhàng quàng lên cho cậu.
Lần này, hành động dịu dàng đến mức giống như của một người yêu.
Giản Văn Khê có chút không quen, Chu Đình liền buông tay.
Càng những lúc thế này, càng cần tiết chế.
Anh cũng biết rất rõ, nếu không phải bất đắc dĩ, Giản Văn Khê sẽ không để anh đánh dấu cậu.
Mặc dù anh đã đánh dấu tạm thời, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ yêu anh.
Hai người cùng rời khỏi căn hộ.
Lên xe, Giản Văn Khê mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Cậu phát hiện có tin nhắn từ em trai mình.
“Em vừa mơ một giấc mơ kinh khủng!!
Em mơ thấy anh bị Chu Đình phát hiện ra thân phận, sau đó anh ấy còn đánh dấu anh nữa!!”
😱😱😱
“Anh ơi, anh nhất định phải cẩn thận! Nếu cần em giúp thì báo ngay nhé, em lập tức mua vé bay về!!”
Giản Văn Khê vốn định nhắn lại, nhưng gõ được một nửa rồi lại đặt xuống.
Cậu nghiêng đầu, nhìn ra đường phố buổi sớm mùa đông.
Bảy giờ sáng, cả thành phố đã rất nhộn nhịp.
Xe dọn tuyết, công nhân vệ sinh, người đi làm, những tòa nhà chọc trời vẫn còn tối đen suốt đêm, đã bắt đầu sáng đèn.
Cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đêm qua, với cậu mà nói, vừa giống một giấc mộng xuân, vừa như một cơn ác mộng.
Quan trọng hơn cả là—
Dù là đánh dấu tạm thời hay vĩnh viễn, pheromone đều có tác động lên omega, khiến cậu không thể kìm nén cảm giác thân thuộc với alpha đã đánh dấu mình.
Giống như cảm giác của cậu đối với Chu Đình ngay lúc này.
Trong xe, Chu Đình dường như đã giải phóng một ít pheromone, cả khoang xe tràn ngập mùi hương bách xù.
Mùi hương ấy đối với cậu mà nói, vô cùng quyến rũ.
Cảm giác ấm áp, dễ chịu, như thể cơ thể và linh hồn đều được xoa dịu.
Cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình… có phản ứng.
Có lẽ Chu Đình cũng như vậy.
Bởi vì tác động của dấu ấn là tương hỗ.
Giờ phải làm sao đây?
Pheromone của Chu Đình quá mạnh, chỉ sợ không dễ tìm được một alpha mạnh hơn anh. Điều này đồng nghĩa với việc, nếu lần sau lại phát tình, cậu vẫn phải tìm Chu Đình để đánh dấu.
Việc đánh dấu đối với alpha và omega đều là một hành động vô cùng thân mật.
Cậu không thể vừa dựa vào anh để giải quyết vấn đề sinh lý, vừa vạch rõ ranh giới với anh.
Trong lòng cậu rối bời.
“Chuyện tối qua…”
Chu Đình đột nhiên lên tiếng.
Cậu lập tức quay đầu lại, nhìn anh.
Chu Đình nói:
“Anh biết em không còn cách nào khác mới tìm đến anh giúp.
Hy vọng em đừng thấy nặng nề, lần sau nếu cần, cứ đến tìm anh.”
Giản Văn Khê mím chặt môi.
Gương mặt và đôi tai của Chu Đình đều đỏ, ngón tay thon dài khẽ gõ lên vô lăng:
“Đừng tìm ai khác đánh dấu em.”
Giản Văn Khê khẽ “ừm” một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhiệt khí trong cơ thể không ngừng dâng lên.
Pheromone của cậu và Chu Đình quyện vào nhau, pheromone vốn là ham muốn tồn tại trong không khí, giờ đây, ham muốn của họ quấn lấy nhau, trái tim cũng quấn vào nhau.
Cảm giác này quá kỳ diệu, khiến tim cậu đập loạn nhịp.
Cậu chợt cảm thấy hình như mình lại cần được đánh dấu.
Thật quá đáng xấu hổ, vậy nên cậu cố nhịn, thay vào đó hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Luồng gió lạnh tràn vào, giúp cậu tỉnh táo hơn.
Chu Đình không hỏi gì cả, dường như vô điều kiện tin tưởng cậu, giúp đỡ cậu.
Có lẽ, lý do anh không hỏi gì, chỉ vì cậu chính là Joshua mà anh vẫn luôn thích?
Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh đêm qua—lúc Chu Đình đánh dấu mình.
Khi đó, cậu bị lượng pheromone đột ngột tràn vào làm cho choáng váng, đầu óc trống rỗng, nhưng giờ lại nhớ ra—
Sau khi đánh dấu xong, Chu Đình đỏ mắt, dường như bị cơn bốc đồng chiếm lĩnh, nâng mặt cậu lên, định hôn lên môi cậu.
Ngay lúc gần chạm vào, anh lại khựng lại.
Là một người tốt.
Cậu thầm nghĩ.
Là một người đàn ông tốt.
Trên mạng xã hội
🌟 “‘Nghe Văn CP’ có chuyện hot vào dịp Tết đây!!!”
🌟 “Tôi cũng thấy tin đồn rồi, nói là Giản Văn Minh và Chu Đình nửa đêm ra ngoài cùng nhau!”
🌟 “Ra ngoài làm gì?”
🌟 “Không biết, tin đồn không nói rõ!”
🌟 “Loại tin này tôi có thể bịa ra ba trăm cái một ngày, không ảnh, không video, chí ít cũng phải có bằng chứng chứ?”
🌟 “Tôi có thể nói rằng hôm qua tôi vừa đọc một fic CP của hai người họ không?😂”
🌟 “Mấy tài khoản marketing đều đăng tin này, có vẻ cũng khá đáng tin.”
🌟 “Nói thật, dù các cậu có tin hay không, tôi tin đấy.”
🌟 “Tôi cũng tin, gần đây mấy tin đồn về Giản Văn Minh quá ảo rồi.
Cậu ấy có thể nhảy đôi với Chu Đình, còn có thể ở chung một phòng với anh ấy, thì còn chuyện gì là không thể xảy ra?”
🌟 “Chung phòng là do ‘Giáo chủ lạnh lùng tuyệt đối không thể nào’—Chu Đình chủ động đề xuất, còn gì là không thể xảy ra nữa?😂”
🌟 “Hahaha, tôi cũng thấy chẳng có gì là không thể xảy ra với Giản Văn Minh cả!”
🌟 “Chẳng lẽ mấy người nghĩ hai người họ đang yêu nhau à? Tôi tin là họ đã làm hòa, nhưng yêu nhau thì… không thể nào?”
🌟 “Hôm nay họ sẽ lên livestream chứ? Có gì mờ ám thì lên sóng một phát là nhìn ra ngay!”
🌟 “Hôm nay họ có buổi tổng duyệt đúng không? Nếu thực sự yêu nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều chi tiết nhỏ bị lộ ra!
Tình yêu và ho không giấu được đâu! Chờ livestream thôi!”
🌟 “Cùng chờ nè!”
🌟 “Trời ơi, tôi quá kích động rồi! Không ngờ theo dõi một show tuyển chọn mà lại có cảm giác đang xem show hẹn hò!!!”
Trong phòng điều hành chương trình
Cả ê-kíp đều chờ đợi sự xuất hiện của Chu Đình và Giản Văn Minh.
Trần Duệ hôm nay chẳng có tâm trạng làm gì khác.
“Về rồi! Về rồi! Giản Văn Minh và Chu Đình về rồi!”
Anh lập tức ra lệnh cho nhân viên đổi góc máy, trên màn hình, chiếc xe của Chu Đình tiến vào cổng chính, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà.
Cảm thấy góc quay chưa đủ rõ, Trần Duệ trực tiếp chạy ra cửa sổ, cùng nhân viên bám vào cửa sổ nhìn xuống dưới.
Họ nhìn thấy Chu Đình và Giản Văn Minh lần lượt xuống xe, tuyết rơi đầy trên vai họ.
Hai chàng trai cao ráo điển trai, chỉ cần đứng cạnh nhau đã vô cùng hút mắt.
Họ không có cử chỉ thân mật, chỉ cùng nhau bước vào tòa nhà. Nhưng Trần Duệ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Là gì nhỉ?
Vừa nhìn, anh vừa nghĩ, cho đến khi chứng kiến họ bước vào trong tòa nhà.
“Đạo diễn Trần, có cần gọi họ qua hỏi thăm một chút không?
Hoặc bảo họ lên livestream hôm nay đi.
Tôi thấy trên livestream, fan đang yêu cầu được xem họ đấy.”
Trần Duệ khẽ cau mày, đột nhiên trong đầu lóe lên điều gì đó.
Là… khăn quàng cổ!
Cuối cùng, anh đã nhớ ra có gì không ổn!
Chiếc khăn quàng trên cổ Giản Văn Minh…
Chính là của Chu Đình!
Chương 51: Không đủ, vẫn chưa đủ
Vừa bước vào hành lang, Giản Văn Khê đã thấy vài thí sinh ló đầu khỏi phòng nhìn cậu.
Cậu hơi khựng lại, cảm giác như bọn họ đã chờ sẵn từ trước.
Cũng đúng, cả tòa nhà đều có camera, chương trình chắc chắn đã biết chuyện hai người ra ngoài giữa đêm.
Vậy thì ban tổ chức hẳn cũng đã biết.
Trần Duệ rất coi trọng cậu, nhưng khi cần lợi dụng cậu, anh ta cũng không nương tay chút nào.
Đối với Trần Duệ, đây chỉ là một lựa chọn bắt buộc. Nhưng cậu lo lắng sẽ làm liên lụy đến Chu Đình.
Cậu đã nợ anh ấy quá nhiều rồi.
“Anh Giản.”
Giản Văn Khê quay đầu lại, thấy Chu Tử Tô từ khu ký túc xá của tân binh bước ra.
Cậu khẽ gật đầu chào, Chu Tử Tô chạy nhanh đến, sau đó cũng chào Chu Đình:
“Chào thầy Chu.”
Chu Đình mỉm cười gật đầu.
Chu Tử Tô sững lại.
Vì Chu Đình vốn không phải kiểu người chào hỏi người khác với nụ cười. Anh không có dáng vẻ của một ngôi sao kiêu căng, nhưng cũng không dễ gần, ít nói khiến anh càng thêm lạnh lùng và xa cách.
Rõ ràng hôm nay Chu Đình đang rất vui, trong mắt anh dường như có ánh sáng.
“Anh Giản, anh lại đi khám bệnh à?” Chu Tử Tô hỏi.
Giọng rất to, như thể cố tình nói cho những người xung quanh nghe.
Giản Văn Khê gật đầu.
“Giờ anh thấy sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Anh nên báo cho em một tiếng, em có thể đi cùng anh.” Chu Tử Tô nói.
Giản Văn Khê mỉm cười nhạt, vỗ nhẹ lên vai cậu ấy.
Chu Tử Tô lại quay sang nhìn Chu Đình: “Cảm ơn thầy Chu.”
“Để cậu ấy nghỉ ngơi chút đi.” Chu Đình nói: “Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”
Chu Tử Tô mím môi, không nói gì, chỉ nhìn Giản Văn Khê.
Điều khiến cậu hơi thất vọng là Giản Văn Khê cũng không nói gì thêm. Cậu ấy trông có vẻ rất mệt, mắt hơi đỏ, ướt át, chậm rãi đi về phòng.
📹 Trong phòng livestream
Chương trình đã bật camera hành lang, cửa sổ phát trực tiếp của "Trận chiến Tinh Nguyệt" ngay lập tức chuyển từ phòng tập nhảy sang hành lang.
Khi nhìn thấy Chu Đình và Giản Văn Khê, bình luận trực tiếp ngừng lại vài giây, rồi ngay lập tức bị “chuột đất” chiếm lĩnh.
🌟 “Aaaaaa!!!”
🌟 “Về rồi! Về rồi!!!”
🌟 “Vừa về đã có drama thế này sao? Tử Tô đáng yêu đang ghen à?”
🌟 “Làm sao đây, CP của tôi BE rồi à?”*
(*BE: Bad Ending - kết cục buồn)
🌟 “Tử Tô cố lên nào!!”
🌟 “Mặc dù tôi là fan của Chu Đình, nhưng tôi cũng ủng hộ Tử Tô cố lên, mau làm tình địch với Chu Đình, để Chu Đình tức chết đi!”
🌟 “Mới để ý dáng đi của Giản Văn Minh, tôi cảm thấy cậu ấy bước hơi loạng choạng, mọi người có nhận ra không?”
🌟 “… Tôi xỉu. Chị gái, chị bậy quá rồi đấy!!!”
🌟 “Hu hu hu, chị nói thế làm tôi không thể không để ý rồi.”
🌟 “Thế mấy người có thấy Chu Đình trông có vẻ… rất đắc ý không?”
🌟 “Có có có! Chỉ trong vài phút về đây, anh ấy đã cười mấy lần rồi!”
🌟 “Cảm giác như cả người anh ấy đều có một luồng sóng ngầm đầy hưng phấn, nhưng đang cố kìm nén.”
🌟 “Tảng băng gặp mùa xuân rồi!”
🌟 “Trời ơi, sao livestream cắt ngang rồi! Chương trình, làm ơn mở livestream phòng họ được không?!”
🌟 “Aaaaaa chương trình, làm ơn có tâm chút đi!!!”
🌟 “Đài Giang Hải đúng là lúc quan trọng thì lại cắt sóng!”
Camera chỉ quay hành lang, có một vài thí sinh đứng trước phòng Giản Văn Minh, đôi lúc vang lên vài câu trò chuyện. Nhưng vì mọi người không đeo micro, giọng nói rất nhỏ và đứt quãng.
Khoảng vài phút sau, tất cả lần lượt tản đi, cánh cửa cũng đóng lại.
🎥 Trong phòng điều hành chương trình
“Mọi người đều yêu cầu mở camera phòng của Giản Văn Minh. Đạo diễn Trần, chúng ta có bật không?”
“Không bật.” Trần Duệ nói, “Nhân lúc nhiệt độ đang cao, hãy chuyển livestream sang vài thí sinh ít được chú ý hơn.”
Muốn phát sóng cuộc sống trong phòng của Giản Văn Minh và Chu Đình, phải hỏi ý kiến họ trước.
Bởi vì đây là thời điểm nhạy cảm, lỡ như hai người họ thực sự đang hẹn hò thì sao?
Dù đây là một tin siêu hot, sẽ giúp chương trình như hổ mọc thêm cánh, nhưng xử lý phải thật cẩn thận, tránh để cả hai phản cảm.
Là một đạo diễn kỳ cựu, không ai hiểu rõ tâm lý khán giả hơn anh.
Phải cho họ thấy thứ họ muốn xem, nhưng cũng phải biết cách khiến họ khao khát hơn.
Lúc lấp lửng, lúc lộ lúc không, mãi mãi hấp dẫn hơn là phơi bày hết thảy.
🏠 Trong phòng ký túc xá
Vừa về đến phòng, Giản Văn Khê làm ngay một việc—đi tắm.
Trịnh Trì đến thăm, nhưng chỉ thấy Chu Đình đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
Anh nhìn về phía phòng tắm, qua tấm kính mờ, lờ mờ thấy được thân hình trắng nõn của Giản Văn Khê.
Tiếng nước xối xả vọng ra ngoài, hơi nóng như thể lan thẳng vào lòng Trịnh Trì.
Wow.
Lúc này anh mới biết tối qua Chu Đình và Giản Văn Minh đã ra ngoài cùng nhau.
Vừa về đã đi tắm…
Wow.
Trịnh Trì vừa kích động, vừa thất vọng.
Kích động vì có drama.
Thất vọng vì Giản Văn Minh sao lại để Chu Đình nhanh chóng “hạ gục” thế này?
Anh còn muốn xem cảnh Chu Đình đơn phương thầm mến, còn Giản Văn Minh thì hờ hững, không thèm để ý cơ mà!
Kiểu yêu thầm bị “vả mặt” và tình cảnh “cọc đi tìm trâu” mới là cực phẩm mà!!!
Khi Trịnh Trì còn đang thất thần nhìn về phía phòng tắm, anh chợt phát hiện Chu Đình đã quay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Áp lực pheromone mạnh mẽ khiến anh giật mình.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được áp lực pheromone rõ ràng đến vậy từ Chu Đình.
Nhưng chỉ chớp mắt, áp lực ấy liền biến mất.
Hành động bùng phát rồi biến mất nhanh chóng như vậy…
Càng chứng tỏ đây là phản ứng bản năng của Chu Đình.
Bản năng bảo vệ “lãnh thổ” của loài động vật giống đực.
“Anh đến thăm Văn Minh.” Trịnh Trì nói.
“Cậu ấy đang tắm.” Chu Đình che micro điện thoại, “Cậu có thể đợi lát nữa rồi quay lại.”
Thấy Chu Đình vẫn còn đang gọi điện, Trịnh Trì lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh vừa mới dọn đi, bây giờ căn phòng này đã không còn thuộc về anh nữa.
Haiz…
Sau khi Trịnh Trì đi, Chu Đình tiếp tục cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là Giang Hồng.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”
“Chuyện khá phức tạp, khi nào có thể nói, anh sẽ nói với em.”
“Chu Đình, em là quản lý của anh.” Giang Hồng nói, “Bất kể chuyện gì xảy ra, em luôn đứng về phía anh.
Nên em mong rằng, dù chuyện gì đi nữa, anh cũng có thể nói với em.
Chẳng lẽ bây giờ ngay cả chút tin tưởng này giữa chúng ta cũng không còn?”
“Không phải chỉ là chuyện của anh.” Chu Đình nói, “Cũng liên quan đến Giản Văn Minh.”
“Em yên tâm, anh tự biết cách xử lý, sẽ không làm loạn đâu.”
Giang Hồng im lặng một lúc.
Lúc này, Chu Đình nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã tắt, anh liền nói:
“Không nói nữa, gặp rồi bàn sau.”
Chu Đình gác máy, liền thấy Giản Văn Khê quấn áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm.
“Lạnh không?” Chu Đình hỏi.
Giản Văn Khê lắc đầu.
“Ngủ thêm một lát đi.” Chu Đình nói.
Mặt Giản Văn Khê hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh, nói:
“Anh có thể… đánh dấu em thêm lần nữa không? Một lần… có lẽ chưa đủ.”
Chu Đình bị câu nói ấy kích thích mạnh, ngay lập tức có phản ứng.
Một lần… chưa đủ…
Cổ họng anh chuyển động, cảm thấy khô khốc, gật đầu, sau đó đi đến cửa, khóa trái lại.
Mặt Giản Văn Khê đỏ bừng.
Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như thế này, sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ.
Lúc tắm rửa, chỉ dùng nước nóng xả qua người, ngón tay vừa chạm nhẹ lên gáy, triệu chứng phát tình liền bùng phát ngay lập tức.
Hơn nữa, sau khi đã trải qua một lần đánh dấu tạm thời, cơ thể tựa như đã khắc ghi cảm giác bị pheromone của alpha chiếm đoạt, cái cảm giác mất kiểm soát càng mạnh mẽ hơn.
Như thể một khi đã nếm trải, liền không thể kìm nén nổi nữa.
Giản Văn Khê ngồi xuống mép giường.
Lần này cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn Chu Đình bước từng bước về phía mình.
Chu Đình ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Vậy anh…”
Giản Văn Khê khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu sang một bên.
Trên cổ vẫn còn hằn rõ dấu răng, lấm tấm vệt máu đỏ. Chu Đình áp sát lại, vươn tay nắm lấy gáy cậu.
Anh chưa kịp cắn xuống, cơ thể Giản Văn Khê đã nhớ lại khoái cảm khi bị đánh dấu, cả người khẽ run lên.
Đôi bàn tay to lớn của Chu Đình lại nóng rực, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đè cậu xuống giường.
“Thả lỏng.” Giọng Chu Đình rất khẽ, như một lời thì thầm giữa những người yêu nhau.
Tim Giản Văn Khê đập nhanh như trống trận.
Ngón tay khẽ co rút, nhưng không chạm vào Chu Đình.
Chu Đình dịu dàng cắn xuống cổ cậu, Giản Văn Khê liền nhắm mắt lại.
Cơ thể cậu run lên dữ dội, căng cứng.
📺 [Cư dân mạng gào thét trên livestream]
🌟 “Tên khốn khiếp của Giang Hải TV! Mau mở livestream ngay cho ông!!! Tôi muốn xem Giản Văn Minh và Chu Đình!!!”
🌟 “Vừa về phòng đã khóa cửa, sốt ruột quá đi mất!”
🌟 “Bọn họ tưởng mình đang ở trên Lục Tích Tích Văn Học Thành à?! Đến thời khắc mấu chốt lại ‘tắt đèn’?!!”*
(*Lục Tích Tích Văn Học Thành: một nền tảng tiểu thuyết có nhiều cảnh tình cảm)
Trong xe
Cố Vân Tương ngồi trong xe, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, không biết là nên ghen tị hay nên cười.
Chu Đình và Giản Văn Minh không chỉ là bạn cùng phòng, mà tối qua còn cùng nhau ra ngoài?
“Vẫn còn theo dõi Giản Văn Minh?” Lý Nhung hỏi.
Cố Vân Tương nói: “Ông trời đúng là giúp cậu ta.”
Gặp được vận may kiểu gì thế không biết.
Lý Nhung cười lạnh: “Cậu ta thân thiết với Chu Đình như vậy, mạng xã hội lại thổi phồng đến mức này, chưa chắc là phúc hay họa đâu.”
Cố Vân Tương quay sang nhìn gã.
Lý Nhung nói: “Đừng quên Chu Đình có địa vị thế nào.
Anh ta là top đầu, có vô số fan nữ cuồng nhiệt. Nếu tiếp tục thế này, ‘Tiểu Chuồn Chuồn’ sẽ không tha cho cậu ta đâu.”
(*‘Tiểu Chuồn Chuồn’ là tên fandom của Chu Đình)
“Chúng ta cứ để fan của cậu hợp tác với fan của Chu Đình, cùng nhau tấn công Giản Văn Minh. Chẳng mấy chốc, cậu ta sẽ bị bóc phốt thôi.”
“Cậu ta không dễ bị bóc phốt đâu, không phải là lính mới.”
Những người mới nổi, càng được tung hô, càng dễ sụp đổ, nhưng Giản Văn Minh lại khác.
Trước khi nổi tiếng, cậu đã bị ‘Tiểu Chuồn Chuồn’ đào bới đến tận gốc rễ, mọi phốt có thể bị bóc đều đã bị bóc sạch.
Một người như vậy, một khi đã nổi tiếng, lại càng khó bị đánh đổ.
Càng nghĩ càng thấy Giản Văn Minh lần này nổi tiếng quá mức thuận lợi, cứ như được ông trời định sẵn phải thành sao lớn vậy.
“Thế thì phải xem cậu ta muốn ‘đánh bóng’ bản thân thế nào.” Lý Nhung nói: “Nếu cậu muốn giúp cậu ta tạo scandal, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Cố Vân Tương nhìn chằm chằm Lý Nhung.
Lý Nhung nói: “Bây giờ tổng giám đốc Tống đang nâng đỡ cậu ta, chúng ta chỉ có thể âm thầm hành động, sẽ tốn không ít tiền.”
Cố Vân Tương cười lạnh, không nói gì.
Lý Nhung lại hỏi: “Sao nào?”
Cố Vân Tương nói: “Đừng để cuối cùng lại phản tác dụng mà thiêu cháy cả tôi. Đến lúc đó, fan của Giản Văn Minh và Chu Đình mà hợp sức ‘xé xác’ tôi, người ‘toang’ chính là tôi đấy.”
“Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm.”
Cố Vân Tương cắn môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu thực sự muốn thấy Giản Văn Minh bị ‘bóc phốt’, tốt nhất là không bao giờ gượng dậy nổi.
Cậu cảm thấy mình ngày càng trở nên méo mó, vì bây giờ đến cả Chu Đình cậu cũng hận.
Hận vì anh ta và Giản Văn Minh phát triển đến mức này, trở thành đôi cánh giúp cậu ta thăng tiến.
Nếu Giản Văn Minh và Chu Đình thực sự yêu nhau, cậu cảm thấy mình sẽ phát điên vì ghen ghét.
Chu Đình.
Biết bao omega xem anh ta là giấc mộng xa vời, bao gồm cả chính mình.
Mình không có được, cậu ta凭 gì có được?
Lý Nhung đưa Cố Vân Tương đến công ty, gặp gỡ Tống Thanh và vài người khác.
Sắp đến cuối năm, các cuộc họp tại công ty ngày càng nhiều.
Cố Vân Tương cũng có cổ phần tại Ai Mỹ Entertainment, tiền cổ tức mỗi năm lên đến con số khổng lồ.
Bây giờ, ban lãnh đạo đang muốn mua lại toàn bộ cổ phần của cậu trước khi cậu rời công ty.
Cậu cảm thấy rất lạnh lẽo.
Ai Mỹ Entertainment có được ngày hôm nay, đều nhờ vào tám năm cậu gắng sức cống hiến.
Cậu đã tiếp bao nhiêu đại gia, tham gia bao nhiêu bữa tiệc, nỗ lực bao nhiêu, vậy mà người chưa đi, trà đã nguội.
Bước ra từ công ty, cậu đến thẳng trường quay “Tinh Nguyệt”.
Tuyết đã ngừng rơi, trong sân có một nhóm thí sinh mới đang nặn người tuyết, chơi ném tuyết.
Xe chạy trên con đường đã được dọn tuyết, Cố Vân Tương mở cửa sổ, nghe thấy tiếng cười đùa trẻ trung, không kìm được mà liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Đi vào tòa nhà, xuyên qua hành lang dài, cậu nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng tập vũ đạo—mọi người đang luyện tập.
“Anh Vân!”
Nhân viên và nghệ sĩ đi ngang qua đều chủ động chào cậu.
Chu Đình đút hai tay vào túi áo khoác, lạnh lùng gật đầu, bỗng nhìn thấy một nhóm người vây quanh bên ngoài một phòng tập nhảy nhỏ.
Anh nghe thấy bài "Trap" đang phát.
Một bài hát cực kỳ sôi động và bắt tai.
Chỉ cần nghe giai điệu thôi, anh cũng có thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ và nhiệt huyết của một điệu nhảy đôi.
Bàn chân anh như không nghe theo điều khiển, cứ thế bước về phía đám đông, đứng ở phía sau, ngẩng đầu nhìn vào trong.
Xuyên qua những cái đầu đang chen chúc, anh nhìn thấy Giản Văn Khê tựa vào lồng ngực Chu Đình.
Vẫn là động tác liên hoàn chấn động mà lần trước anh và Miêu Lật đã từng thấy, nhưng cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Lực đạo nhẹ hơn, không còn bùng nổ như trước, nhưng sự ăn ý lại tăng lên đáng kể.
Thân hình và ánh mắt giao nhau, chứa đựng đầy ắp sức hút khó nói nên lời.
Động tác của Giản Văn Khê trở nên mượt mà hơn rất nhiều, còn Chu Đình thì đầy bao dung, ánh mắt kiên định và mãnh liệt hơn trước.
Là một người có kinh nghiệm tình trường phong phú, Cố Vân Tương sững sờ ngay tại chỗ.
Hai người này… đã làm rồi.
💥 Cơ thể Giản Văn Khê như muốn nổ tung.
💥 Toàn thân cậu như đang bốc cháy.
Bàn tay của Chu Đình lơ lửng trên ngực cậu, động tác dùng tay dẫn lực chấn ngực này, ban đầu cậu vốn đã không quen, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Chu Đình như mang theo dòng điện, khiến toàn thân cậu tê dại.
Mặt cậu nóng bừng, cơ thể run rẩy theo bản năng, từng hơi thở giao nhau, phả vào mặt Chu Đình.
Động tác kết thúc, cả hai trượt chân tách ra, bàn tay Giản Văn Khê vô thức móc lấy vạt áo sơ mi của Chu Đình, hông khẽ đẩy lên, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống.
Chu Đình cao lớn, mạnh mẽ, dứt khoát, nóng bỏng, giống hệt như pheromone anh tiêm vào cơ thể cậu, trực tiếp chọc thẳng vào tim cậu.
Cậu cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đã bị thấm đẫm, từ trong ra ngoài.
Cái mà cơ thể cậu khao khát, đã không còn chỉ là đánh dấu tạm thời nữa.
Cậu đã sớm biết rằng, nếu dồn nén quá lâu rồi sụp đổ, thì một khi đã sa ngã, sẽ trở thành một vực sâu không đáy, một con thú đói không bao giờ được thỏa mãn.
52 | Đối Mặt Tiểu Tam (Em Trai)
🔥 Cậu muốn được đánh dấu.
🔥 Đánh dấu triệt để hơn.
🔥 Đánh dấu thật sâu.
Một giọng nói vang lên trong cơ thể cậu.
Giản Văn Khê mím chặt môi, đưa tay lau mồ hôi trên cằm.
Cậu biết mình không thể tiếp tục buông thả như thế này.
Cậu phải kiềm chế ham muốn được Chu Đình đánh dấu, thậm chí là khao khát muốn gần gũi, muốn hấp thụ hơi thở của anh.
Cậu không thể cứ thế mà sa đọa.
Cậu bước chân vào giới giải trí, không phải để yêu đương.
🔥 Cậu đã bị Chu Đình đánh dấu ba lần liên tiếp, hai lần sau còn là liên tục.
🔥 Bây giờ triệu chứng phát tình của cậu đã đỡ hơn nhiều, chỉ cần uống thêm thuốc, có lẽ sẽ ổn.
Tác dụng phụ của đánh dấu tạm thời, thường sẽ biến mất trong vòng một tuần.
Nhưng pheromone của Chu Đình quá mạnh, có lẽ phải mất ít nhất một tháng mới hoàn toàn hết ảnh hưởng.
Cậu không muốn nhầm lẫn giữa pheromone và tình cảm thật sự.
Bởi vì cư dân mạng đều muốn xem màn khiêu vũ đôi của Giản Văn Minh và Chu Đình, nên tổ chương trình lại càng giữ bí mật.
Trong các buổi phát sóng sau đó, hai người bọn họ gần như không được xuất hiện.
🔥 Cư dân mạng vừa chửi tổ chương trình vô nhân tính, vừa cắm rễ trên nền tảng livestream, chỉ cần thấy bóng dáng Giản Văn Khê và Chu Đình thấp thoáng trong hành lang cũng đã đủ kích động.
🔥 "Bao giờ đến cuối tuần? Tôi muốn xem khiêu vũ đôi!!!"
🔥 "Nói một câu Giang Hải TV đáng chết thì không bao giờ sai!!!"
📲 Giản Văn Minh cũng cực kỳ muốn mắng câu này.
Đáng chết thật!
Giang Hải TV sao lại giỏi câu dẫn khán giả như vậy?
💬 Cậu lo đến sắp phát điên, chỉ muốn tận mắt xem anh trai và Chu Đình thế nào rồi.
💬 Vậy mà tổ chương trình lại cắt livestream.
💬 Cậu nhắn tin cho anh trai mấy lần, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời:
💬 "Không sao, đừng lo."
📌 Mà bên này, tình hình của cậu cũng không thuận lợi chút nào.
Từ sau khi Hy Chính dọn ra khách sạn, hai người chưa từng gặp lại.
🔥 Cậu nghi ngờ Hy Chính đang quấn quýt với Minh Thế Khải trong phòng khách sạn.
🔥 Nhưng anh trai cậu quá hiểu Hy Chính, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không tự dưng đến tìm hắn.
🔥 Hôm trước chủ động đến tập đoàn Đại Khê đã là một chuyện bất thường rồi, bây giờ mà đến khách sạn tìm Hy Chính, chỉ sợ hắn sẽ nghi ngờ.
🔥 Nhưng cậu có thể tìm Minh Thế Khải.
🔥 Bởi vì anh trai cậu không quen thân với hắn.
📞 Cậu tìm được số Minh Thế Khải, gọi điện ngay.
💬 Minh Thế Khải cười cười bắt máy: "Bất ngờ thật đấy, sao em lại gọi cho tôi?"
💬 Giản Văn Minh khựng lại: "Anh biết tôi là ai?"
💬 Minh Thế Khải cười khẽ: "Văn Khê chứ ai."
💬 Giản Văn Minh: "... Anh có số tôi?"
💬 Minh Thế Khải "Ừ" một tiếng.
Giọng hắn rất trầm, như kiểu phát thanh viên.
🔥 Loại giọng này, nếu rên rỉ trên giường, chắc chắn sẽ rất gợi cảm.
💬 "Tôi có làm phiền anh không?" Giản Văn Minh cố nén cảm giác khó chịu hỏi.
💬 Minh Thế Khải cười khẽ: "Không, tôi rảnh mà."
💬 "Vậy thì tốt quá." Giản Văn Minh nói: "Hôm nay đi ăn chung nhé? Lần trước ăn chưa đã."
🔥 Tên tiểu tam này đúng là tiểu tam tổng tài, không hề lúng túng, mà còn vui vẻ đồng ý ngay.
💬 "Được thôi, tôi lúc nào cũng có thời gian."
🔥 Quả nhiên rất ngông cuồng.
📩 Cúp máy xong, cậu lập tức lục tung tủ đồ của anh trai.
🔥 Gặp tiểu tam, không thể thua kém, không thể để anh trai mất mặt.
🔥 Tất cả quần áo cậu thử qua một lượt.
🔥 Không được, cậu thấy không có bộ nào khiến mình tự tin áp đảo.
🔥 Vậy nên, cậu ra ngoài, mua ngay một bộ đồ xa xỉ.