Đây là pheromone của Tịch Chính.
Xem ra anh ta đang rất khao khát đây.
Dù là đối với alpha hay omega, pheromone đều mang ý nghĩa tình dục rõ ràng. Pheromone trong kỳ phát tình và kỳ nhạy cảm giống như dục vọng trôi nổi trong không khí.
Mùi hương càng đậm, chứng tỏ dục vọng của người đó càng mãnh liệt vào thời điểm này.
Tịch Chính… nhịn đến mức này sao?
Sao anh ta không tìm Minh Thế Khải giải quyết đi?
Chẳng lẽ vì mình đang ở đây, công ty lại đang trong giai đoạn quan trọng, nên Tịch Chính phải kiềm chế bản thân để giữ mình lại?
Tốt lắm.
Càng nhịn càng tốt.
Mùi tuyết tùng vốn dĩ phải mang hương vị thanh lạnh, nhưng lúc này lại có chút ấm áp. Giản Văn Minh thử thả ra một chút pheromone của mình, hương thanh tùng hòa quyện cùng tuyết tùng, từng đợt chiếm lĩnh không gian.
Thông qua pheromone, anh nhận ra rằng Tịch Chính là một alpha không thua kém gì Châu Đình.
Bởi vì chỉ cần lượng pheromone thoang thoảng lan đến phòng anh cũng đã có thể đấu lại anh. Có thể tưởng tượng được, nếu Tịch Chính và anh đối mặt trực tiếp, anh chắc chắn sẽ thất bại hoàn toàn.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân từ nhà vệ sinh vọng ra, liền lập tức xoay người lại, nhìn thấy ánh đèn nhà vệ sinh bật sáng.
Anh vội lấy chai pheromone mùi hoa hồng dưới gối, xịt một ít lên cổ.
Không thể để Tịch Chính ngửi thấy mùi thanh tùng trên người mình.
Khứu giác của Tịch Chính rất nhạy bén, ngay lập tức anh ta đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, quyến rũ của hoa hồng len lỏi vào mũi.
Đối với một alpha, pheromone của omega với hương thơm ngọt lịm như thế này chính là một sự dụ dỗ phạm tội.
Nhưng anh ta và Giản Văn Khê đã ly hôn rồi, anh ta không thể làm gì Giản Văn Khê được.
Dù trước đây chưa ly hôn, anh ta cũng chưa từng làm gì.
Anh ta không có thói quen cưỡng ép, mà Giản Văn Khê thì dường như đã lạnh lùng đến cực hạn, chưa bao giờ bộc lộ dù chỉ một chút tình cảm với anh ta.
Từ nhà vệ sinh trở về, Tịch Chính nằm xuống giường, cảm thấy cơ thể nóng ran một cách kỳ lạ, miệng khô khốc.
Thực ra hai năm qua anh ta cũng không dễ chịu gì.
Anh ta mắc chứng sạch sẽ, không tùy tiện lên giường với ai. Hơn nữa, pheromone của anh ta quá mạnh, những omega từng bị anh ta đánh dấu gần như không thể nào ở bên alpha khác được nữa, trên thế giới này không có nhiều alpha có pheromone mạnh hơn anh ta.
Điều đó đồng nghĩa với việc, một khi anh ta đánh dấu ai, thì anh ta phải chịu trách nhiệm cả đời.
Anh ta không phải kẻ cặn bã, được giáo dục đàng hoàng, cũng có trách nhiệm, nên suốt hai năm qua, kỳ nhạy cảm nào anh ta cũng tự mình chịu đựng.
Không biết Giản Văn Khê có khó chịu như anh ta không.
Bởi vì trước đây, Giản Văn Khê chưa từng mất kiểm soát như bây giờ, mùi hoa hồng trên người anh ta lan tràn khắp phòng.
Trước đây, dù là kỳ phát tình, Giản Văn Khê cũng luôn tự kiềm chế, anh ta vô cùng nghiêm khắc và có kỷ luật trong chuyện này, gần như không bao giờ ngừng dùng thuốc ức chế.
Bây giờ lại thất thủ đến mức này, không biết kỳ phát tình của anh ta rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu.
Giản Văn Khê…
Tịch Chính nằm trên giường, nghĩ về quá khứ của anh và người vợ cũ này.
Anh ta và Giản Văn Khê quen nhau qua mai mối.
Những gia đình như họ hiếm khi có tình yêu tự do, tầng lớp thượng lưu có một vòng giao thiệp riêng, chuyện yêu đương hay kết hôn hầu như chỉ xoay quanh trong vòng này.
Nhà họ Giản tuy không bằng nhà họ Tịch, nhưng có quan hệ kinh doanh rất mật thiết với gia đình anh ta. Mà Giản Văn Khê có thể nói là omega xuất sắc nhất trong thế hệ của họ.
Không chỉ có chiều cao không thua kém alpha, anh ta còn sở hữu một ngoại hình đẹp đến mức có thể gia nhập giới giải trí mà không bị lép vế.
Lần đầu tiên gặp hai anh em nhà họ Giản, anh ta thực sự bị choáng ngợp.
Hai chàng trai đẹp như đúc cùng đứng cạnh nhau, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ mà choáng ngợp.
Nhưng Giản Văn Khê không chỉ có vẻ ngoài, anh ta còn thông thạo nhiều ngoại ngữ, biết chơi nhiều loại nhạc cụ, giỏi hội họa, khí chất nổi bật.
Với tư cách là một người bạn đời để kết hôn, Giản Văn Khê là một omega được vô số người tranh giành.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quá lạnh lùng.
Giản Văn Khê không quan tâm đến cuộc hôn nhân này, hai chữ "liên hôn" gần như bao trùm toàn bộ quá trình họ quen biết và kết hôn.
Ở một khía cạnh nào đó, hai người họ có phần giống nhau—đều lạnh nhạt, không mong chờ gì vào tình yêu hay hôn nhân, nên cũng chẳng cần cố gắng theo đuổi nó.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cả hai đã ngầm hiểu một điều mà không cần nói ra.
Đó là sau khi hai công ty đều ổn định, cuộc hôn nhân của họ sẽ đi đến hồi kết.
Có sự ngầm hiểu này, thì càng không cần đến đời sống vợ chồng, chỉ cần diễn tròn vai một cặp đôi hòa hợp trước mặt người ngoài, còn khi về nhà, hai người họ không ai làm phiền ai.
Tịch Chính đột nhiên nghĩ đến Giản Văn Minh.
Người em song sinh của Giản Văn Khê.
Người đó dù có gương mặt giống hệt Giản Văn Khê, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
Một người như mùa đông, một người như mùa hè.
Anh ta và Giản Văn Minh không thân thiết, dù là em vợ, nhưng anh ta chỉ mới gặp vài lần.
Giản Văn Minh là kiểu người hoang dã, mỗi lần anh ta đến thăm nhà họ Giản, cha mẹ Giản luôn nhắc đến cậu ta bằng những câu như "Nó lại đi lướt sóng với ai đó rồi", "Nó lại đi đua xe với ai đó nữa rồi".
Nhìn là biết, đây là một alpha có nguồn năng lượng bùng nổ.
Một công tử ăn chơi, một tay sát gái.
Hai anh em sinh đôi mà lại có tính cách khác biệt đến vậy.
Ấn tượng của anh ta về Giản Văn Minh không mấy tốt đẹp.
Cảm thấy Giản Văn Minh và gu thẩm mỹ của mình cách nhau quá xa.
Nhưng rõ ràng, Giản Văn Khê rất phù hợp với gu của anh ta, vậy mà cuộc hôn nhân này lại trở thành một bi kịch hoàn toàn.
Hai người có tính cách không đối chọi, nhưng cũng không thể nào nảy sinh tình cảm.
Sau khi công ty hoàn toàn ổn định, tin tức ly hôn được công bố, có lẽ họ sẽ trở thành bạn bè.
Vì không có yêu, nên cũng chẳng có hận.
Ly hôn rồi vẫn có thể làm bạn, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Nóng quá.
Tịch Chính ngồi dậy, đi tắm nước lạnh lần nữa.
Anh ta nghĩ, sau khi tin ly hôn công bố, mình nhất định phải tìm một người bạn đời thực sự.
Một người có thể ít nhất giúp anh ta giải quyết nhu cầu sinh lý.
Anh ấy rõ ràng mạnh mẽ như vậy.
Giản Văn Khê mãi đến khi trời sắp sáng mới quay về ký túc xá.
Bên ngoài lạnh quá, còn có cả gió bắc thổi mạnh.
Vừa về đến phòng, anh lập tức chui vào chăn, run rẩy một hồi lâu, chỉ cảm thấy trên người lạnh buốt.
Xem ra là bị nhiễm lạnh rồi.
Anh cuộn mình kín trong chăn, có lẽ vì quá mệt và quá lạnh, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trịnh Trì bị nóng đến tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, thấy ngoài cửa sổ đã bắt đầu hửng sáng.
Mùi gì vậy?
Ôi trời, một mùi pheromone thật dễ chịu và quyến rũ.
Mùi hoa hồng!
Cậu nghi ngờ mình ngửi nhầm, lại hít thử lần nữa—quả thật có!
Là ai, omega nào lại phát tình rồi! Mùi còn lan ra tận ngoài cửa!
Cậu lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài xem thử.
Chương 45: Pheromone
Trịnh Trì chạy ra ngoài, nhưng mùi hương đó lại biến mất.
Thật kỳ lạ. Cậu còn đặc biệt đi đến khu ký túc xá của omega để ngửi thử, kết quả là bảo vệ đứng canh ở cửa rất cảnh giác nhìn cậu, còn dùng cằm hất nhẹ về phía camera giám sát bên cạnh.
Trịnh Trì đành quay về.
Nhưng vừa bước vào phòng, cậu lại lập tức ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ấy.
Cậu sững người, cuối cùng lần theo mùi hương đến bên giường của Giản Văn Khê.
Cậu lập tức lay anh dậy.
Giản Văn Khê mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng.
Trịnh Trì hỏi: "Cậu mới ra ngoài nhảy à?"
Giản Văn Khê cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, vừa mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt của Trịnh Trì.
Anh lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Trịnh Trì.
"Có chuyện gì?" Anh hỏi.
Giọng nói có chút khàn khàn.
Trịnh Trì nói: "Nói thật đi, tối qua cậu làm gì?"
Giản Văn Khê: "…Tập nhảy."
"Thế sao trên người cậu lại có pheromone của omega?"
Giản Văn Khê: "…"
Anh hơi nghẹt mũi, mơ hồ ngửi thấy mùi pheromone của chính mình.
Anh lập tức quấn chăn kín người, nói: "Cậu ngửi nhầm rồi."
"Sao có thể nhầm được, bên ngoài không có, chỉ có từ chỗ cậu phát ra thôi."
Giản Văn Khê nằm xuống, vẻ mặt lạnh nhạt: "Đừng quấy rầy tôi, tôi muốn ngủ."
Trịnh Trì nói: "Tối qua cậu lén lút đi tìm omega nào phải không?"
Họ đều là thanh niên đang trong thời gian huấn luyện khép kín, hơn nữa, lần trước đã có một nhóm omega phát tình, chuyện "lửa gần rơm" là điều khó tránh khỏi.
Cậu từng nghe Tiết Thì nói có alpha và omega "làm loạn" trong phòng vệ sinh vào nửa đêm, còn bị anh ta bắt gặp nữa.
Nhưng mà Giản Văn Minh…
Trông cậu ta có vẻ lãnh đạm lắm mà.
Không ngờ cũng sẽ lén lút ra ngoài hẹn hò với omega sao?
Không thì pheromone trên người từ đâu mà ra?
Trịnh Trì từng ngửi thấy pheromone của Giản Văn Minh, rất rõ ràng, đó là hương thanh tùng.
Nhưng Giản Văn Khê không phản ứng, cậu cũng không tiện hỏi tiếp. Nhưng cậu lại có chút khó chịu.
Vì cậu hiện đang trong kỳ nhạy cảm, ngửi thấy một pheromone dễ chịu như vậy, thực sự là không chịu nổi.
Cậu phải rời khỏi đây ngay.
Thế là cậu lập tức mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Mùi pheromone hoa hồng này không biết của ai, mà sức ảnh hưởng lại quá mạnh, sau khi bước ra khỏi phòng, cậu thậm chí còn cảm thấy nó càng len lỏi vào tận lục phủ ngũ tạng của mình.
Đây là một pheromone cực kỳ nồng nhiệt, điều này chứng tỏ hai khả năng: một là đối phương trời sinh đã có ham muốn cao, hai là đã quá lâu rồi chưa được đánh dấu.
Thực sự quá ngọt ngào.
Cậu cảm thấy cả người nóng bừng, cổ cũng bắt đầu đỏ lên, liền vội vã chạy ra ngoài, hứng gió lạnh.
Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài lạnh đến cắt da cắt thịt.
Giản Văn Khê mở chăn ra, bước xuống giường.
Anh lập tức xịt pheromone mùi thanh tùng lên người và cả trên giường, sau đó lấy thuốc ra, uống thêm hai viên.
Anh hình như đang sốt.
Một khi bị sốt, khả năng tự kiểm soát sẽ yếu đi, thuốc ức chế cũng không còn tác dụng như trước nữa. Anh rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn vào gương, trong mắt toàn là tia máu, khuôn mặt đỏ bừng.
Nếu đi khám bác sĩ, anh không thể dùng đội ngũ y tế của chương trình, vì chắc chắn họ sẽ kiểm tra tổng quát. Bác sĩ đều là những chuyên gia, nếu bị họ kiểm tra, rất có nguy cơ bại lộ giới tính.
Anh phải đến phòng khám bên ngoài.
Để không ảnh hưởng đến buổi tổng duyệt sắp tới, anh quyết định đi khám một chuyến.
Giản Văn Khê mặc quần áo vào, sau đó đến báo với ban tổ chức.
Kết quả, anh vừa gặp Trần Duệ, còn chưa kịp mở miệng, Trần Duệ đã hỏi: "Cậu bị ốm à?"
Giản Văn Khê sững người, rồi gật đầu.
"Đã khám bác sĩ chưa? Đã uống thuốc chưa? Bác sĩ nói sao?"
Trần Duệ trông có vẻ rất lo lắng.
Là một thí sinh hot nhất, anh ta rất sợ Giản Văn Khê vắng mặt trong buổi phát sóng trực tiếp sắp tới.
Tiết mục hợp tác giữa anh và Châu Đình là phần biểu diễn được mong đợi nhất trong tập tiếp theo.
"Vẫn chưa, tôi định ra ngoài khám." Giản Văn Khê nói.
Trần Duệ ngẩn ra, hỏi: "Sao thế, bác sĩ của chương trình không đủ giỏi à?"
"Tôi có một người bạn là bác sĩ, tôi muốn đến chỗ anh ấy khám."
Trần Duệ nói: "Vậy cũng được, khám xong thì báo lại ngay cho tôi. Nếu cần truyền nước thì cứ truyền, đừng như Tử Tô, cuối cùng phải vắng mặt trong buổi ghi hình."
"Tôi biết rồi."
Giản Văn Khê lập tức gọi điện cho Hoàng Tiểu Phóng.
Bây giờ Hoàng Tiểu Phóng rất nhiệt tình: "Được rồi, Giản ca, tôi lập tức lái xe đến ngay."
"Không có gì nghiêm trọng đâu, đừng báo với chị Tĩnh."
"Được rồi, Giản ca."
Cúp máy xong, Giản Văn Khê mặc áo khoác, bước ra khỏi tòa nhà.
Vừa ra ngoài, anh liền thấy Trịnh Trì đang chạy bộ.
Trịnh Trì đã chạy rất lâu, mồ hôi đầm đìa.
Đây là cách duy nhất để cậu ta vượt qua kỳ nhạy cảm của mình.
Cậu vừa thở hổn hển vừa chạy về phía Giản Văn Khê, hỏi: "Cậu ra ngoài à?"
Giản Văn Khê gật đầu, nói: "Cậu chạy được bao lâu rồi?"
"Khá lâu rồi, không phải tại pheromone trên người cậu kích thích sao." Trịnh Trì vô tư nói, hoàn toàn không nghi ngờ gì: "Cậu định đi đâu?"
"Có việc nên ra ngoài một chút."
Trịnh Trì đột nhiên cảm thấy Giản Văn Khê trở nên lạnh lùng hơn.
Cậu gãi đầu, nói: "Vậy tôi tiếp tục chạy đây."
Giản Văn Khê nhìn theo Trịnh Trì chạy xa dần, sau đó tiếp tục bước về phía cổng chính, đứng trong gió lạnh chờ Hoàng Tiểu Phóng đến.
Chỗ này thuộc vùng ngoại ô, vị trí rất hẻo lánh, vì có lệnh hạn chế giao thông nên gần như không có một bóng người.
Anh đến sớm quá.
Chủ yếu là sợ pheromone của mình mất kiểm soát, nếu ở lại trong tòa nhà lâu hơn có thể bị nhiều người khác phát hiện ra.
Anh kéo khẩu trang lên, đứng trong gió lạnh một lúc, đột nhiên nhận ra có một chiếc xe đang chạy đến từ phía sau.
Có thể là xe của một thí sinh trong chương trình, nên anh cũng lịch sự quay đầu lại nhìn.
Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt anh, cửa sổ xe hạ xuống, hóa ra là Chu Đình.
"Lên xe đi, tôi đưa cậu đi."
Giản Văn Khê sững sờ một chút, lắc đầu: "Không cần đâu."
"Cậu không phải đang bệnh sao?" Chu Đình nói: "Đừng đứng đây hứng gió lạnh nữa."
Giản Văn Khê mím môi, nói: "Trợ lý của tôi sắp đến rồi."
"Tôi đến đây là để đưa cậu đi đấy." Chu Đình nói, "Lên xe đi, chúng ta còn phải hợp tác biểu diễn, đừng xa lạ thế."
Hoàng Tiểu Phóng có lẽ còn lâu mới đến, nếu anh từ chối Chu Đình mà cứ đứng đợi trong gió lạnh thì cũng không hợp lý, làm vậy cả hai đều khó xử. Giản Văn Khê đành lên xe.
"Đến bệnh viện nào?"
"Sao cậu biết tôi bị bệnh?" Giản Văn Khê hỏi.
"Đạo diễn Trần nói với tôi." Chu Đình đáp: "Có phải hôm qua tập luyện quá sức không?"
"Có lẽ trời quá lạnh."
Chu Đình nói: "Cậu muốn đến đâu khám? Tôi có một người bạn là bác sĩ, anh ấy mở một phòng khám tư."
Giản Văn Khê lắc đầu: "Không cần đâu, cậu chỉ cần đưa tôi đến con hẻm Hoài Hải phía sau đài truyền hình là được."
Chu Đình không hỏi thêm gì nữa.
Giản Văn Khê nghĩ, có lẽ Chu Đình sẽ tưởng anh mắc bệnh gì đó khó nói.
Cứ để cậu ta nghĩ vậy đi.
"Cảm ơn cậu." Anh nói.
Chu Đình đáp: "Không có gì."
Trên đường đi, cả hai không nói gì thêm, một lát sau Chu Đình bỗng hỏi: "Nghe nhạc không?"
Giản Văn Khê trả lời: "Được."
Bầu không khí có chút gượng gạo, Chu Đình liền bật một bài hát.
Vừa nghe đoạn nhạc dạo đầu, Giản Văn Khê liền ngồi thẳng dậy.
Không ngờ đó lại là bài "Người Tình Bỏ Lỡ" do anh hát.
Anh khẽ cười.
Chu Đình cũng cười, giải thích: "Gần đây tôi cứ bật đi bật lại bài này."
Cậu ta không đổi bài, mà còn khe khẽ ngân nga theo.
"Tôi chắc chắn, mấy trăm năm trước đã nói yêu em rồi."
Cậu chỉ hát một câu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô-lăng, sau đó im lặng, chỉ còn giọng hát của Giản Văn Khê tràn ngập không gian.
Giản Văn Khê hơi nghiêng người, đổi sang bài khác, nói: "Nghe chính mình hát cảm giác kỳ lắm."
Anh bấm chọn một bài khác, hóa ra lại là một bản violin độc tấu.
Vừa nghe đoạn dạo đầu, anh liền ngây người.
Bởi vì bài này chính là "Bông Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hè."
Anh quay đầu lại, dựa vào ghế, nói: "Bông Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hè."
Chu Đình đỏ mặt, không nói gì.
Giản Văn Khê nhắm mắt lại trong tiếng violin du dương.
Anh cảm thấy hơi nóng, mí mắt bỏng rát, cả người mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Thuốc ức chế dường như không còn tác dụng, anh có thể cảm nhận được cơ thể đang bùng nổ mãnh liệt. Anh mím chặt môi, cố gắng điều hòa hơi thở.
Trong đầu anh thoáng hiện lên vài ký ức mơ hồ—anh đang kéo violin, bên cạnh có một chàng trai cao ráo đang lật bản nhạc giúp anh.
Cậu ấy mặc áo hoodie xám nhạt, quần đen, giày thể thao trắng, ngón tay thon dài tuyệt đẹp.
Anh chợt mở mắt, quay sang nhìn Chu Đình đang lái xe bên cạnh.
Ký ức trong đầu dần chồng khớp với khuôn mặt của Chu Đình.
Anh cảm giác như mình vừa nhớ ra điều gì đó về Chu Đình.
Hình như trong một đêm hỗn loạn nào đó, chính người thanh niên alpha ấy đã kéo anh ra phía sau. Ký ức về pheromone như khu rừng bách rộng lớn của cậu ta vẫn khắc sâu trong tâm trí anh, như những cơn gió cuồn cuộn trên vòm cây, mạnh mẽ nhấn chìm anh.
Dường như trong một khoảng thời gian rất dài, anh luôn nhớ mùi pheromone ấy và cảm giác lạ lẫm nhưng đầy cuốn hút mà nó mang lại.
Thì ra là cậu ấy sao?
Tim Giản Văn Khê đột nhiên lỡ một nhịp.
Đúng lúc đó, Chu Đình quay sang nhìn anh.
"Cậu bị sốt à?" Chu Đình hỏi.
Giản Văn Khê khẽ "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mặt cậu đỏ lắm."
Khuôn mặt ửng đỏ của Giản Văn Khê mang một vẻ đẹp mâu thuẫn khó tả, vừa thanh khiết vừa quyến rũ. Đôi mắt anh có chút mơ màng, như đang chịu đựng một sự giày vò nào đó, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, đôi môi mím chặt quá mức, giống như một bông hồng mọc trong tu viện—vừa đượm vẻ đắng cay, vừa lộng lẫy mê hoặc.
Chiếc xe đến tòa nhà đài truyền hình, rẽ trái vào con hẻm Hoài Hải.
Giản Văn Khê kéo khẩu trang lên, nói: "Dừng xe ở phía trước là được, cậu không cần đi cùng tôi đâu."
Chu Đình đỗ xe bên lề đường.
Giản Văn Khê tháo dây an toàn xuống xe, Chu Đình cũng bước xuống theo, hỏi: "Thật sự không cần tôi đi cùng sao?"
Giản Văn Khê lắc đầu: "Không cần."
Đây là một con hẻm vô cùng yên tĩnh, hai bên toàn là những ngôi nhà cũ, vì trời lạnh nên không có bóng người nào.
Chu Đình đoán đúng, Giản Văn Minh mắc phải căn bệnh này chắc chắn là chuyện rất riêng tư.
Nếu không phải vậy, một ngôi sao lớn như anh ấy sẽ không đến một nơi như thế này để khám bệnh.
"Tôi sẽ đợi trong xe." Chu Đình nói, "Cậu yên tâm, nếu cậu không nói, tôi cũng không hỏi, càng không kể với ai khác."
Giản Văn Khê đi thẳng về phía trước, bước vào một phòng khám nhỏ gần đó.
Phòng khám rất khiêm tốn, chỉ treo một tấm biển trắng, trước cửa có một con mèo nằm yên lặng nhìn anh.
Chu Đình trở lại xe, trong xe vẫn còn lưu lại hương thơm nồng nàn của gỗ đàn hương và cây thường xuân, có lẽ do đã quen thuộc nên anh cũng cảm thấy mùi này thật dễ chịu.
Không lâu sau, Giản Văn Khê từ bên trong bước ra, nói: "Phải truyền dịch, cậu cứ về trước đi, lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến đón."
"Cũng được." Chu Đình không cố chấp, lấy điện thoại ra: "Thêm liên lạc đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Giản Văn Khê im lặng một lúc, sau đó cũng lấy điện thoại ra, trao đổi số với Chu Đình.
Ấn tượng của anh về Chu Đình hoàn toàn thay đổi.
Cảm tình dành cho cậu ta tăng vọt.
Người đàn ông này, người đã từng cứu anh một lần vào thời niên thiếu, khi trưởng thành vẫn không thay đổi quá nhiều.
Chu Đình lái xe quay về.
Không có Giản Văn Khê, một mình cũng không thể tập luyện, cậu ta liền ghé qua phòng tập của Hàn Văn. Vừa đến cửa, đã nghe thấy Trịnh Trì đang hỏi: "Trong số các omega ở đây có ai có pheromone mùi hoa hồng không?"
"Mùi hoa hồng?"
"Ừ, có không?"
Trịnh Trì tò mò quá mức, cậu ta muốn biết omega của Giản Văn Minh rốt cuộc là ai, là một thí sinh trong chương trình hay người ngoài?
Cơn hóng chuyện này không thể nào kiềm chế được!
Hàn Văn lắc đầu: "Theo tôi biết thì không có ai cả."
Trịnh Trì dự định đi hỏi thêm vài người khác.
Cậu ta vừa ra khỏi phòng tập thì đụng ngay Chu Đình.
"Pheromone mùi hoa hồng?" Chu Đình hỏi.
Chương 46: Ở chung nhé (Anh trai)
"Cậu ngửi thấy ở đâu?" Chu Đình hỏi.
Trịnh Trì sững người.
Cậu ta không ngờ Chu Đình cũng quan tâm chuyện này.
Nhưng giữa đêm ra ngoài tìm omega, nói cho cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Trịnh Trì giữ nguyên tắc nghĩa khí, nói: "Tôi chỉ hỏi thôi. Tôi không ngửi thấy ở đâu cả, chỉ là tôi thích omega có mùi hoa hồng."
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Chu Đình.
Chu Đình không lên tiếng, Trịnh Trì chuẩn bị rời đi, nhưng Chu Đình đột nhiên hỏi: "Cậu ngửi thấy từ người Giản Văn Minh đúng không?"
Chu Đình cũng không hiểu sao mình lại hỏi như vậy.
Có lẽ do cậu ta quá nhạy cảm với pheromone mùi hoa hồng.
Nhạy cảm đến mức khi nhảy cùng Giản Văn Minh, cậu ta luôn có cảm giác dường như mình đã ngửi thấy.
Trong làn hương rõ rệt của gỗ đàn hương và cây thường xuân, phảng phất đâu đó là mùi hoa hồng thoang thoảng.
Giống như thật, cũng giống như ảo giác.
Nghe vậy, Trịnh Trì cực kỳ kinh ngạc.
Cái gì cơ, Chu Đình cũng biết chuyện này à?!
A!!!
Như tìm được đồng đội, Trịnh Trì lập tức hào hứng tám chuyện: "Cậu cũng ngửi thấy sao??!"
Chu Đình lập tức sững sờ.
Trịnh Trì mặt đầy phấn khích: "Cậu biết cậu ta đang yêu ai không? Là người trong chương trình này à? Cậu ngửi thấy khi nào, cậu ta có thú nhận với cậu không? Hàn Văn nói không ai ngửi thấy, nhưng sáng nay tôi chắc chắn đã ngửi được, rõ ràng lắm… Chu Đình? Thầy Chu?"
Lúc này cậu ta mới nhận ra sắc mặt của Chu Đình rất kỳ lạ.
Môi Chu Đình mím chặt, hàng mày nhíu sâu hơn, khuôn mặt hơi đỏ, ánh mắt dán chặt vào cậu ta, hỏi: "Cậu chắc chắn đã ngửi thấy mùi hoa hồng từ người cậu ta?"
Trịnh Trì ngẩn người: "… Đúng vậy, sáng nay… sao vậy?"
Chu Đình lắc đầu, không nói gì, chỉ xoay người bước ra ngoài.
Trịnh Trì: "…"
Cậu ta nói sai gì à?
Sao chỉ có cậu ta nói, còn Chu Đình lại không chia sẻ thông tin gì với cậu ta cả?
Bên ngoài gió rất lớn, nhưng lòng Chu Đình lại nóng rực như có sóng lớn cuộn trào, đầu óc trống rỗng, toàn thân tê dại.
Cậu ta lái xe thẳng đến phòng khám.
Khi đến nơi, cậu ta thấy đã có một chiếc xe đậu sẵn trong con hẻm, qua lớp kính xe, có thể mơ hồ nhìn thấy tài xế Hoàng Tiểu Phóng đang ngồi bên trong.
Chu Đình lái xe ngang qua phòng khám nhưng không dừng lại, mà chạy thẳng ra khỏi con hẻm, đậu lại bên lề đường.
Cậu ta ngồi một lúc lâu trong xe, mới dần bình tĩnh lại.
Cậu ta quá nóng vội, suýt chút nữa lại phạm sai lầm.
Giản Văn Minh đã không muốn ai đi cùng khi khám bệnh, nếu cậu ta xông vào lúc này, chỉ làm hỏng chuyện.
Trong chuyện này có quá nhiều bí ẩn, quá nhiều nghi vấn, những gì cậu ta có bây giờ cũng chỉ là một suy nghĩ điên rồ nhất mà thôi.
Pheromone mùi hoa hồng, thật sự là của Giản Văn Minh sao?
Giản Văn Minh là một alpha, tại sao lại có pheromone của omega?
Mùi hoa hồng và gỗ đàn hương thường xuân, cái nào mới là thật?
Cậu ta không thể trực tiếp hỏi, mà phải tự mình tìm ra câu trả lời.
Tay Chu Đình vì quá hưng phấn và căng thẳng mà hơi run rẩy, những ngón tay dài khẽ co lại, cuối cùng siết chặt vô lăng, trên mu bàn tay nổi rõ từng đường gân xanh, khớp ngón tay trắng bệch.
Trong phòng khám, bác sĩ già vừa thay một lọ thuốc mới, nói: "Cậu không chỉ bị sốt, mà kỳ phát tình cũng đã hoàn toàn rối loạn rồi. Nếu còn không tìm ai đó đánh dấu, sau này thể chất của cậu sẽ ngày càng suy yếu, nội tiết cũng sẽ mất cân bằng."
Giản Văn Khê ngồi trên giường, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Sau khi truyền xong một chai dịch, cơn sốt đã lui đi, nhưng anh lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Lạnh từ ngoài da đến tận trong lòng.
"Sao cậu không nhờ bạn bè đi cùng? Có muốn vào nhà vệ sinh không?" Bác sĩ già hỏi: "Tôi đưa cậu đi."
Giản Văn Khê lắc đầu.
Hôm nay anh đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối không tháo ra, chỉ để lộ đôi mắt phượng, vì bị bệnh nên ánh mắt có chút mệt mỏi. Bác sĩ đưa cho anh một cái gối tựa, anh dựa vào đó, nhắm mắt lại.
Ở thành phố này, người duy nhất anh có thể dựa vào là em trai anh.
Nhưng em trai anh bây giờ không thể lộ diện.
Anh chỉ có thể tự mình vượt qua.
Giá như mình là một alpha thì tốt rồi.
Mình sẽ vô địch, không có điểm yếu.
Chu Đình thì sao?
Trong đầu anh bất giác hiện lên khuôn mặt của Chu Đình.
Nếu như để Chu Đình tạm thời đánh dấu anh thì sao?
Anh suy nghĩ một chút, phát hiện ra bản thân dường như có thể chấp nhận điều đó.
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Bí mật này định sẵn là không thể nói với ai. Anh nhất định phải chiến đấu đơn độc đến cùng.
Anh nhắm mắt lại, khẽ rùng mình, một tay siết chặt ống truyền dịch, cố gắng làm ấm thuốc trong ống.
Sau khi truyền dịch xong, Giản Văn Khê bước ra khỏi phòng khám, liền nhìn thấy Hoàng Tiểu Phóng đang đợi trong xe.
Thấy anh ra ngoài, Hoàng Tiểu Phóng lập tức nhảy xuống xe, chạy nhanh về phía anh: "Anh Giản."
Giản Văn Khê gật đầu, cậu ta liền vội vàng chạy về mở cửa xe.
Hoàng Tiểu Phóng rất phấn khích.
Lúc đầu, khi Giản Văn Khê gọi cậu ta đến, cậu ta nghĩ đó chỉ là một công việc bình thường. Sau khi anh bảo không cần báo cho Thường Tĩnh, cậu ta cảm thấy có gì đó không bình thường. Đến phòng khám rồi, anh lại bảo cậu ta ngồi đợi trong xe, không cần vào trong, cậu ta càng thấy chuyện này kỳ lạ hơn.
Rõ ràng đây là lịch trình cá nhân, rất bí mật.
Mà anh lại gọi cậu ta đến, chứng tỏ là tin tưởng cậu ta.
Hoặc có thể đây là một bài kiểm tra dành cho cậu ta.
Nếu lần này cậu ta thể hiện tốt, biết đâu sau này có thể đứng vững trong đội ngũ của anh Giản.
Làm sao mà cậu ta không phấn khích cho được?
"Tôi không nói với ai cả." Hoàng Tiểu Phóng vội vã thể hiện: "Cũng không dùng xe của công ty, tôi mượn xe của bạn."
Giản Văn Khê mệt mỏi, khẽ đáp một tiếng: "Ừ, về thôi."
Hoàng Tiểu Phóng không hỏi thêm gì, chỉ bật nhiệt độ trong xe cao hơn một chút rồi khởi động xe.
Trên đường về, Giản Văn Khê ngủ thiếp đi. Đến khi Hoàng Tiểu Phóng đánh thức, anh đã quay lại địa điểm ghi hình Tinh Nguyệt Chiến.
Anh thở dài một hơi, xuống xe, gương mặt lập tức xua tan vẻ mệt mỏi.
Vừa vào tòa nhà, anh liền thấy Chu Đình.
"Về rồi à?"
Giản Văn Khê gật đầu, hỏi: "Cậu định ra ngoài sao?"
"Không, vừa ở trên lầu thấy cậu, nên xuống xem thử."
Chu Đình nói xong, đi theo Giản Văn Khê vào bên trong.
Trong lòng cậu ta trào dâng một cảm giác khó nói, có chút chua xót, có chút vui sướng, nhưng đồng thời cũng có một nỗi hoang mang không thể giải thích.
Cậu ta đi chậm hơn anh nửa bước, ánh mắt lướt qua cổ anh. Giản Văn Khê mặc áo lông dày, mũ che gần hết phần sau gáy.
Cậu ta không ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thường xuân, cũng không ngửi thấy hương hoa hồng, chỉ có mùi thuốc lạnh nhạt, hơi đắng.
Sự nghi ngờ trong lòng càng sâu, càng nhìn lại càng thấy giống.
Loại cảm giác sáng ngời nhưng trầm tĩnh ấy, trên đời này không có nhiều người sở hữu.
Tim Chu Đình đập mạnh hơn, cảm giác chua xót càng sâu, đầu óc càng mơ hồ. Cậu ta hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Giản Văn Khê nói: "Cảm ơn cậu hôm nay."
Chu Đình lắc đầu, không nói gì.
Cậu ta đưa Giản Văn Khê về ký túc xá, vừa bước vào đã thấy Trịnh Trì bật dậy khỏi giường.
Nhìn thấy hai người họ, ánh mắt của Trịnh Trì vô cùng phức tạp.
Bởi vì hôm nay cả hai người này đều có chút không bình thường.
Giản Văn Minh không nói làm gì, nhưng ngay cả Chu Đình cũng trở nên kỳ lạ.
Vừa rồi cậu ta đến tìm Trịnh Trì trong ký túc xá, nói một loạt câu kỳ quặc.
Tóm lại, cậu ta hy vọng cậu ta đừng hỏi về pheromone hoa hồng nữa, cũng đừng hỏi Giản Văn Minh. Những gì hai người họ đã nói, cậu ta cũng mong Trịnh Trì đừng kể lại với Giản Văn Minh.
Nói vòng vo một hồi, làm cậu ta rối cả đầu.
"Tại sao?" Cậu ta hỏi Chu Đình.
"Nếu cậu ấy đã không muốn ai biết, cũng không muốn nói ra, thì chúng ta đừng làm phiền cậu ấy."
Nghe cũng hợp lý đấy.
"Về rồi à." Cậu ta chào Giản Văn Khê.
Chu Đình nói: "Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đã báo với đạo diễn rồi, chuyển buổi tổng duyệt sang ngày mai."
"Không phải chiều nay sao?" Giản Văn Khê hỏi. "Tôi ngủ một giấc, chiều tổng duyệt như bình thường."
"Cơ thể chịu nổi không?"
Giản Văn Khê gật đầu.
"Vậy cậu cứ ngủ một giấc rồi tính tiếp."
Anh lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm, không lâu sau thay đồ xong bước ra.
Trịnh Trì vẫn ngồi trên giường, hiếm khi im lặng như vậy. Chu Đình vẫn đứng trong phòng, đưa tay đóng chặt cửa sổ lại.
"Trời lạnh thế này, đừng mở cửa sổ nữa."
"Tôi đang trong kỳ nhạy cảm, hơi nóng." Trịnh Trì nói.
Chu Đình nghe vậy, lập tức nhìn về phía cậu ta, sắc mặt nghiêm nghị: "Cậu đang trong kỳ nhạy cảm?"
Trịnh Trì gật đầu.
Cậu ta thấy vẻ mặt Chu Đình lập tức trở nên nghiêm túc hơn, một tay cho vào túi quần, hỏi: "Nặng không?"
"Tôi uống thuốc rồi." Trịnh Trì đáp, "… Thật ra cũng không nóng lắm. Thôi cứ đóng cửa sổ lại đi…"
"Hai người ở chung như vậy có ảnh hưởng đến nhau không?"
Kỳ nhạy cảm của alpha cũng có ảnh hưởng qua lại, tuy không rõ rệt như kỳ phát tình của omega nhưng vẫn có tác động nhất định.
"Văn Minh đang bệnh, cơ thể yếu hơn bình thường, dễ bị ảnh hưởng hơn." Chu Đình nói: "Hai người tốt nhất nên tách ra ở riêng một thời gian."
Trịnh Trì: "…"
"Hay là để tôi đổi chỗ với cậu?" Chu Đình nói.
"Gì cơ?" Trịnh Trì ngồi thẳng dậy.
Giản Văn Khê nghe vậy cũng nhìn về phía Chu Đình.
Chu Đình bình tĩnh nói: "Đúng lúc tôi và Văn Minh đang hợp tác, ở chung có thể có thêm thời gian trao đổi, cũng giúp xây dựng sự ăn ý. Tôi sẽ đề xuất với chương trình, chắc họ sẽ không phản đối."
Tất nhiên là họ sẽ không phản đối, họ còn mong chuyện này xảy ra ấy chứ!
Trước buổi biểu diễn chính thức mà có tin đồn "ở chung", độ mong đợi của khán giả sẽ tăng vọt!
Trịnh Trì: "… Không cần đâu…"
"Thật sự không cần." Giản Văn Khê lên tiếng, nhìn Chu Đình: "Tôi không bị ảnh hưởng."
Chu Đình nói: "Buổi công diễn sắp tới, không thể để xảy ra sơ suất nào nữa. Tôi rất coi trọng màn biểu diễn lần này của chúng ta, khán giả cũng mong chờ rất nhiều, tôi không muốn họ thất vọng. Tôi hy vọng cậu cũng nghiêm túc như vậy."
Chu Đình nói xong liền xoay người rời đi.
Trịnh Trì: "……"
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê cau mày.
"Anh ấy…" Trịnh Trì suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể tìm ra bất kỳ động cơ cá nhân nào của Chu Đình.
Lẽ ra anh ta phải tránh xa Giản Văn Minh mới đúng chứ? Ngoài lý do vì buổi biểu diễn, cậu ta thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Chẳng lẽ anh ta thật sự thích Giản Văn Minh sao?!
Wow.
Wow.
Cậu ta đã nghi ngờ từ lâu, cậu ta còn nói với Giản Văn Minh, nhưng anh ta lại không tin!
Mắt Trịnh Trì sáng lên.
Lập tức phấn khích nhìn chằm chằm vào Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê nói: "Cậu không ảnh hưởng đến tôi, không cần đổi. Tôi đi nói với anh ấy."
"Thôi bỏ đi, tôi thấy Chu Đình nói cũng có lý." Trịnh Trì nói: "Chuyển thì chuyển thôi, dù vòng sau không phải là vòng đấu loại, nhưng đối với anh vẫn rất quan trọng. Nếu có thể ổn định ở vòng này, thì những vòng sau anh sẽ càng dễ dàng bứt phá."
Giản Văn Khê nhìn cậu ta.
Trịnh Trì nói: "Anh ấy có lẽ rất coi trọng màn biểu diễn này, muốn mọi thứ hoàn hảo, có thể hiểu được. Tạm thời đổi chỗ một chút cũng không sao. Hai người cùng ở chung, cư dân mạng cũng thích xem, còn giúp tăng độ nổi tiếng của anh nữa."
Giản Văn Khê: "……"
"Vậy thì đổi thôi." Trịnh Trì vừa nói vừa đứng dậy, bắt đầu thu dọn giường chiếu của mình.
Giản Văn Khê: "……"
Chu Đình đi thẳng đến tìm Trần Duệ.
Trần Duệ còn kinh ngạc hơn cả Trịnh Trì.
"Cậu chắc chắn chứ?" Trần Duệ có chút phấn khích.
Chu Đình gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người."
"Giản Văn Minh và Trịnh Trì nghĩ thế nào?" Trần Duệ hỏi: "Nếu cả ba người đều không có ý kiến, thì đổi thế nào cũng được, chương trình không can thiệp."
Không, không đúng, kể cả Giản Văn Minh và Trịnh Trì có ý kiến, anh ta cũng phải thuyết phục họ!
Chuyện này nhất định phải phát sóng trực tiếp!
Livestream đổi phòng!
[Chương 47: Lộ tẩy!!!]
Với sự nhạy bén của một đạo diễn, Trần Duệ đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để tận dụng triệt để món quà bất ngờ này.
Vừa khi Chu Đình rời đi, anh ta lập tức sắp xếp đội quay phim đến ghi hình.
Chu Tử Tô đến tìm Giản Văn Khê, nhưng vừa đến khu ký túc xá của nghệ sĩ, cậu ta đã thấy một đám nghệ sĩ đang tụ tập ngoài phòng của Giản Văn Minh và Trịnh Trì, bàn tán rôm rả.
"Có chuyện gì thế?" Cậu ta hỏi.
"Đổi phòng ký túc xá." Có người trả lời.
"Ai đổi?"
"Hình như là thầy Chu Đình và thầy Trịnh Trì đổi chỗ cho nhau."
Chu Tử Tô nghe vậy sững người, quay đầu nhìn vào trong phòng, liền thấy căn phòng nhỏ đã chật kín người.
Trịnh Trì đang thu dọn quần áo, vali mở bừa bộn dưới sàn.
Chu Đình đang giúp cậu ta dọn dẹp.
Trịnh Trì xếp quần áo gọn gàng bỏ vào vali, ngẩng đầu nhìn Chu Đình một cái.
Chu Đình rất nghiêm túc, còn giúp cậu ta nén chặt đồ xuống.
Trịnh Trì muốn bật cười, nhưng lại nhịn được.
Hức hức hức, có phải chỉ mình tôi mới nhìn ra "gian tình" của Chu Đình không?
Trịnh Trì trong đầu đã tự biên tự diễn ra một câu chuyện đầy drama.
Giản Văn Minh thích Chu Đình, nhưng Chu Đình không để tâm, thậm chí có chút khó chịu, thẳng thừng buông một câu "Không đời nào" khiến Giản Văn Minh bị tổn thương nặng nề. Nhưng không ngờ, sau khi "Tinh Nguyệt Chiến" phát sóng, Giản Văn Minh như được lột xác, trở nên vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, thu hút vô số sự chú ý. Anh từ bỏ tình cảm dành cho Chu Đình, quay sang yêu một omega có hương pheromone hoa hồng. Chu Đình sau khi biết tin thì không chịu nổi, bắt đầu ghen tị, lúc này mới nhận ra bản thân đã yêu Giản Văn Minh sâu sắc từ lâu.
Đây chẳng phải là phiên bản nâng cấp của "Về nhà cám dỗ" sao?!
Chân hương vả mặt, ngược trước sủng sau, mãi mãi là drama đỉnh cao!
Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, thấy Chu Tử Tô, liền lập tức gọi: "Tử Tô, qua giúp tôi chuyển đồ."
Chu Tử Tô chen qua đám đông bước vào, máy quay lập tức hướng về phía cậu ta, cậu ta hơi gò bó, hỏi: "Sao thầy Trịnh lại muốn đổi phòng vậy?"
"Anh Giản bị ốm, tôi đang trong kỳ nhạy cảm, sợ ảnh hưởng đến anh ấy, nên đổi phòng với thầy Chu Đình." Cậu ta nói rồi quay sang ống kính: "Nhắc lại nhé, đây là yêu cầu của thầy Chu Đình đấy."
Cậu ta nói câu này là nhắn gửi đến khán giả đang xem livestream.
Tin tức "Chu Đình và Trịnh Trì đổi phòng ký túc xá" nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.
"Chuyện chưa từng có!!"
"Trịnh Trì đổi phòng với Chu Đình! Chu Đình sẽ ở cùng phòng với Giản Văn Minh!"
Fan CP 'Thính Văn' (听闻): "Hức hức hức, làm tròn lên chính là ở chung một nhà rồi!!!"
"Cái gì mà làm tròn lên, chẳng phải là đang ở chung nhà sao?!"
Fan Chu Đình: "Làm ơn tra từ 'ở chung' trên Baidu rồi hãy nói tiếp!"
"Ha ha ha, fan Chu Đình sốt ruột rồi kìa."
"Lưu ý, ý tưởng đổi phòng là do Chu Đình đề xuất trước nhé."
Fan Chu Đình: "Tất cả chỉ vì công việc thôi!"
"Đề nghị chương trình livestream 24/7 phòng của hai người họ, ngay cả khi họ chỉ ngủ thôi, tôi cũng sẵn sàng thức đêm xem!"
"Ngủ? Chị gái, chị nói câu này đầy ẩn ý đấy nha."
"Khụ, tôi chỉ nói là ngủ đơn thuần thôi, mỗi người một giường riêng, chỉ cần cả hai cùng xuất hiện trong khung hình là tôi thấy mãn nguyện rồi!"
"Tôi cũng vậy! Không hiểu sao nhưng vừa nghĩ đến việc Chu Đình và Giản Văn Minh ở chung phòng là tôi đã kích động rồi!"
"Thời buổi này, hai chữ 'ở chung' không còn đơn thuần nữa đâu."
"Chu Đình và Giản Văn Minh chỉ là bạn cùng phòng đơn thuần? Cậu tin thật sao?"
"Tất cả là nhờ Trịnh đại ca làm 'trợ công' (chơi trợ giúp) đỉnh cao!"
"Trịnh Trì thực sự là thần hỗ trợ, tôi cũng không biết cậu ta đang giúp ai nữa."
"Chắc giống chúng ta, cũng chỉ là một khán giả hóng hớt hào hứng!"
"Dưa (tin đồn) của Chu Đình và Giản Văn Minh, ai mà không muốn ăn chứ, quá kịch tính rồi, phim truyền hình cũng không dám viết thế này!"
"Tôi là một người qua đường, không cảm được CP Giản Văn Minh với Chu Tử Tô hay Lục Dịch, nhưng với Chu Đình thì lại thấy hợp vô cùng. Cốt truyện này thực sự cuốn quá rồi!"
Thật ra, không chỉ có cư dân mạng mà ngay cả các thí sinh cũng không nhịn nổi mà bàn tán sôi nổi.
Giản Văn Minh quả thực là "kho báu" của "Tinh Nguyệt Chiến".
Một mình anh gánh vác mọi chủ đề nóng hổi, từ sân khấu mở màn chấn động, đến màn lột xác đầy ngoạn mục, từ trận PK với Lục Dịch, chiến thắng Cố Vân Tương, giờ lại kéo cả Chu Đình vào cuộc.
Dường như mỗi vòng anh lại tạo ra một cơn sốt mới.
Trịnh Trì: "……"
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê cau mày.
"Anh ấy…" Trịnh Trì suy nghĩ hồi lâu, vẫn không tìm ra được bất kỳ động cơ cá nhân nào của Chu Đình.
Theo lý, anh ta nên tránh xa Giản Văn Minh mới đúng chứ? Ngoài lý do biểu diễn, cậu ta thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Không lẽ… anh ta thật sự thích Giản Văn Minh?!
Wow.
Wow.
Cậu ta đã nghi ngờ từ lâu, cậu ta còn nói với Giản Văn Minh, nhưng anh ta lại không tin!
Mắt Trịnh Trì sáng lên.
Lập tức phấn khích nhìn chằm chằm vào Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê nói: "Cậu không ảnh hưởng đến tôi, không cần đổi. Tôi đi nói với anh ấy."
"Thôi bỏ đi, tôi thấy Chu Đình nói cũng có lý." Trịnh Trì nói: "Chuyển thì chuyển thôi, dù vòng sau không phải là vòng đấu loại, nhưng đối với anh vẫn rất quan trọng. Nếu có thể ổn định ở vòng này, thì những vòng sau anh sẽ càng dễ dàng bứt phá."
Giản Văn Khê nhìn cậu ta.
Trịnh Trì nói: "Anh ấy có lẽ rất coi trọng màn biểu diễn này, muốn mọi thứ hoàn hảo, có thể hiểu được. Tạm thời đổi chỗ một chút cũng không sao. Hai người cùng ở chung, cư dân mạng cũng thích xem, còn giúp tăng độ nổi tiếng của anh nữa."
Giản Văn Khê: "……"
"Vậy thì đổi thôi." Trịnh Trì vừa nói vừa đứng dậy, bắt đầu thu dọn giường chiếu của mình.
Giản Văn Khê: "……"
Chu Đình đi thẳng đến tìm Trần Duệ.
Trần Duệ còn kinh ngạc hơn cả Trịnh Trì.
"Cậu chắc chắn chứ?" Trần Duệ có chút phấn khích.
Chu Đình gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người."
"Giản Văn Minh và Trịnh Trì nghĩ thế nào?" Trần Duệ hỏi: "Nếu cả ba người đều không có ý kiến, thì đổi thế nào cũng được, chương trình không can thiệp."
Không, không đúng, kể cả Giản Văn Minh và Trịnh Trì có ý kiến, anh ta cũng phải thuyết phục họ!
Chuyện này nhất định phải phát sóng trực tiếp!
Livestream đổi phòng!
[Chương 47: Lộ tẩy!!!]
Với sự nhạy bén của một đạo diễn, Trần Duệ đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để tận dụng triệt để món quà bất ngờ này.
Vừa khi Chu Đình rời đi, anh ta lập tức sắp xếp đội quay phim đến ghi hình.
Chu Tử Tô đến tìm Giản Văn Khê, nhưng vừa đến khu ký túc xá của nghệ sĩ, cậu ta đã thấy một đám nghệ sĩ đang tụ tập ngoài phòng của Giản Văn Minh và Trịnh Trì, bàn tán rôm rả.
"Có chuyện gì thế?" Cậu ta hỏi.
"Đổi phòng ký túc xá." Có người trả lời.
"Ai đổi?"
"Hình như là thầy Chu Đình và thầy Trịnh Trì đổi chỗ cho nhau."
Chu Tử Tô nghe vậy sững người, quay đầu nhìn vào trong phòng, liền thấy căn phòng nhỏ đã chật kín người.
Trịnh Trì đang thu dọn quần áo, vali mở bừa bộn dưới sàn.
Chu Đình đang giúp cậu ta dọn dẹp.
Trịnh Trì xếp quần áo gọn gàng bỏ vào vali, ngẩng đầu nhìn Chu Đình một cái.
Chu Đình rất nghiêm túc, còn giúp cậu ta nén chặt đồ xuống.
Trịnh Trì muốn bật cười, nhưng lại nhịn được.
Hức hức hức, có phải chỉ mình tôi mới nhìn ra "gian tình" của Chu Đình không?
Trịnh Trì trong đầu đã tự biên tự diễn ra một câu chuyện đầy drama.
Giản Văn Minh thích Chu Đình, nhưng Chu Đình không để tâm, thậm chí có chút khó chịu, thẳng thừng buông một câu "Không đời nào" khiến Giản Văn Minh bị tổn thương nặng nề. Nhưng không ngờ, sau khi "Tinh Nguyệt Chiến" phát sóng, Giản Văn Minh như được lột xác, trở nên vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, thu hút vô số sự chú ý. Anh từ bỏ tình cảm dành cho Chu Đình, quay sang yêu một omega có hương pheromone hoa hồng. Chu Đình sau khi biết tin thì không chịu nổi, bắt đầu ghen tị, lúc này mới nhận ra bản thân đã yêu Giản Văn Minh sâu sắc từ lâu.
Đây chẳng phải là phiên bản nâng cấp của "Về nhà cám dỗ" sao?!
Chân hương vả mặt, ngược trước sủng sau, mãi mãi là drama đỉnh cao!
Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, thấy Chu Tử Tô, liền lập tức gọi: "Tử Tô, qua giúp tôi chuyển đồ."
Chu Tử Tô chen qua đám đông bước vào, máy quay lập tức hướng về phía cậu ta, cậu ta hơi gò bó, hỏi: "Sao thầy Trịnh lại muốn đổi phòng vậy?"
"Anh Giản bị ốm, tôi đang trong kỳ nhạy cảm, sợ ảnh hưởng đến anh ấy, nên đổi phòng với thầy Chu Đình." Cậu ta nói rồi quay sang ống kính: "Nhắc lại nhé, đây là yêu cầu của thầy Chu Đình đấy."
Cậu ta nói câu này là nhắn gửi đến khán giả đang xem livestream.
Tin tức "Chu Đình và Trịnh Trì đổi phòng ký túc xá" nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.
"Chuyện chưa từng có!!"
"Trịnh Trì đổi phòng với Chu Đình! Chu Đình sẽ ở cùng phòng với Giản Văn Minh!"
Fan CP 'Thính Văn' (听闻): "Hức hức hức, làm tròn lên chính là ở chung một nhà rồi!!!"
"Cái gì mà làm tròn lên, chẳng phải là đang ở chung nhà sao?!"
Fan Chu Đình: "Làm ơn tra từ 'ở chung' trên Baidu rồi hãy nói tiếp!"
"Ha ha ha, fan Chu Đình sốt ruột rồi kìa."
"Lưu ý, ý tưởng đổi phòng là do Chu Đình đề xuất trước nhé."
Fan Chu Đình: "Tất cả chỉ vì công việc thôi!"
"Đề nghị chương trình livestream 24/7 phòng của hai người họ, ngay cả khi họ chỉ ngủ thôi, tôi cũng sẵn sàng thức đêm xem!"
"Ngủ? Chị gái, chị nói câu này đầy ẩn ý đấy nha."
"Khụ, tôi chỉ nói là ngủ đơn thuần thôi, mỗi người một giường riêng, chỉ cần cả hai cùng xuất hiện trong khung hình là tôi thấy mãn nguyện rồi!"
"Tôi cũng vậy! Không hiểu sao nhưng vừa nghĩ đến việc Chu Đình và Giản Văn Minh ở chung phòng là tôi đã kích động rồi!"
Thật ra, không chỉ có cư dân mạng mà ngay cả các thí sinh cũng không nhịn nổi mà bàn tán sôi nổi.
Giản Văn Minh quả thực là "kho báu" của "Tinh Nguyệt Chiến".
Một mình anh gánh vác mọi chủ đề nóng hổi, từ sân khấu mở màn chấn động, đến màn lột xác đầy ngoạn mục, từ trận PK với Lục Dịch, chiến thắng Cố Vân Tương, giờ lại kéo cả Chu Đình vào cuộc.
Dường như mỗi vòng anh lại tạo ra một cơn sốt mới.