Mà khiến Cẩn Vương lại nhìn lâu như vậy?
Khi mà trong lòng tất cả mọi người có các loại suy đoán khác nhau, nhưng lại không dám tiến lên để xem, thì Nạp Lan Cẩn Niên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lý Binh: "Cho ngươi hạn trong vòng năm ngày phải làm ra được cái này!"
Lý Binh kinh ngạc, rốt cuộc thì trên hai tờ giấy kia đã vẽ cái gì? Mà khiến cặp mắt như băng lạnh của Cẩn Vương toát ra ánh sáng, giống như tán thưởng một thứ mà hắn chưa từng gặp qua!
Lâm Tinh gấp gọn bản vẽ lại, giao cho hắn. Hai tay hắn run lên nhè nhẹ, dường như đang rất kích động: "Lý đại nhân."
Lý Binh phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nhận lấy: "Tuân lệnh!"
Nạp Lan Cẩn Niên tránh ra.
Lý Binh mở bản vẽ ra nhìn thoáng qua, bỗng ngẩn người.
Hắn là đội trưởng của của Võ Bị Điện, lần này cùng Quách Minh Diễm thiết kế nỏ liên châu hai mươi phát.
Ngoài Quách Minh Diễm, không có người nào có thể quen thuộc với những điểm chủ yếu của chiếc nỏ liên châu đó hơn hắn!
Mà bản thiết kế được sửa chữa này làm ánh mắt hắn sáng ngời, giống như bỗng nhiên hiểu rõ tất cả!
Tất cả màn sương mù đã bị thổi bay, tầng chướng ngại kia cũng bị phá tan!
Nếu sửa chữa như này thì uy lực vô cùng lớn, dường như không thể tưởng tượng được!
Hắn nhanh chóng lật xem bản vẽ tiếp theo, cả người kích động rồi run lên.
Những người khác không nhịn được đến bên cạnh Lý Binh: "Lý đại nhân, trên tờ giấy này vẽ cái gì thế?"
Đôi tay Lý Binh vừa thu lại, biểu tình nghiêm túc: "Binh khí tốt nhất đất nước, thần binh lợi khí lợi hại nhất!"
Vũ khí làm ra rồi có thể cho các tướng sĩ sử dụng, nhưng mà bản vẽ lại không thể cho bọn họ xem.
Biểu tình của Quách Minh Diễm càng cứng đờ.
Đường tướng quân nghe xong kinh ngạc nói: "Lý đại nhân, ý của ngươi là nó còn lợi hại hơn cả chiếc nỏ liên châu hai mươi phát vừa rồi?"
Lý Binh lắc lắc đầu: "Không thể so được! Đây là liên châu sáu mươi phát!"
Nói xong hắn nhanh chóng rời đi! Hắn phải thức đêm không ngủ để nhanh chóng làm ra thần binh lợi khí này, để xem uy lực của nó như nào.
Mọi người há hốc miệng vì kinh ngạc: liên châu sáu mươi phát sao?
Chuyện này là không thể được!
Nhưng mà thấy thái độ của Cẩn Vương không giống như là không có khả năng.
Khó trách vừa rồi Cẩn Vương đã nói tạm được!
Bọn họ còn cảm thấy Cẩn Vương yêu cầu cao, mũi tên có uy lực lớn như vậy cũng chỉ là miễn cưỡng tạm được mà không phải là vừa lòng!
Lời nói của Cẩn Vương vừa rồi vẫn là quá khách khí, làm sao có thể nói là tạm được được? Hai mươi phát so với sáu mươi phát, dù thế nào cũng không thể xem là vừa lòng được!
Trong lòng Quách Minh Diễm run lên, vẻ mặt không thể tin nổi: Liên châu sáu mươi phát sao? Sao có thể?
"Đây là phát minh của thần tiên nào vậy? Quá kinh người, quá quỷ dị!" Đường tướng quân hiếu kỳ nói.
Trương phó tướng suy đoán nói: "Không thấy thần binh kia là do chó sói của Cẩn Vương đem đến đây sao? Con chó sói đó chỉ chạm vào đồ của Cẩn Vương, khẳng định là phát minh của Cẩn Vương!"
Mọi người nghe xong ngẩn ra, sau đó đều gật gật đầu: "Nhất định là thế!"
Ngoài hắn có khả năng này thì còn ai có bản lĩnh đến mức này được nữa?!
"Thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ của chiếc thần binh này!" Có người có vẻ mặt chờ mong nói.
"Đúng vậy! Khi đã có thần binh lợi khí này rồi thì về sau còn sợ những con chó Tây Nhung đó nữa sao?"...
Vẻ mặt của các tướng lĩnh đầy chờ mong.
Quách Minh Diễm nghe xong thì tâm trạng thả lỏng, cái loại cảm giác không cam lòng cùng bị sỉ nhục, bị người đè ép đến mất mặt lập tức biến mất, sau đó lòng ngưỡng mộ của nàng ta đối với người nam tử tài năng xuất chúng, vô cùng tuấn tú kia lại càng thêm mãnh liệt.
Nàng ta nhanh chóng xoay người đuổi theo Lý Binh, muốn đi xem tài hoa của hắn.
Cuối thôn Ôn gia thôn.
Sau khi người một nhà Ôn Noãn ăn xong bữa sáng, lúc này sương mù đã tan đi.
Ôn Gia Thụy đeo sọt lên, sau đó cùng Ôn Noãn ra ngoài đi đón Ôn Nhu, thuận tiện cũng đi bán nguyên thạch.
Hai người quyết định vào trong huyện bán nguyên thạch trước, khi trở về thì lại đi đón Ôn Nhu cùng nhau về nhà.
Đi huyện thành khá xa, vì để tiết kiệm thời gian, hai người đến đầu thôn để ngồi xe bò.
Hiện tại đang là ngày mùa, xe bò cũng không có người ngồi, phía trên đang ngồi chỉ có hai người thím trong thôn, trong đó một người chính là thím Vĩnh Phúc, người còn lại là vợ của Nhị Lại Tử.
Thím Vĩnh Phúc thấy Ôn Gia Thụy cùng Ôn Noãn, nhiệt tình nói: "Tứ Lang, Noãn nhi, các ngươi cũng vào trong huyện à?"
Ôn Gia Thụy lôi kéo Ôn Noãn ngồi vào phía bên kia, sau đó thả sọt xuống, rồi lễ phép lên tiếng: "Hai vị tẩu tử."
Ôn Noãn cũng chào hỏi một tiếng.
Vợ Nhị Lại Tử không trả lời, nàng ta không muốn nói chuyện với quỷ nghèo trong thôn, nghèo đến mức phải mò ốc nước ngọt đem bán!
Hơn nữa mấy ngày hôm trước Nhị Lại Tử lại thua bạc rồi, còn thiếu sòng bạc vài lượng, vì vậy nàng ta đang thấy rất phiền chán! Đã nhiều ngày mượn bạc khắp nơi mà đều không mượn được, hôm nay nàng ta vào trong huyện là để bán ruộng trả nợ.
Còn thím Vĩnh Phúc lại rất nhiệt tình.
"Các ngươi vào trong huyện làm gì? Là bán đồ sao?" Thím Vĩnh Phúc nhìn miệng sọt, chỉ là đồ bên trong sọt dùng khăn che khuất nên không nhìn thấy gì, bà ta đang muốn duỗi tay lật tấm vải lên thì Ôn Gia Thụy lập tức cầm lấy sọt lại đeo lên lưng một lần nữa.
Động tác của thím Vĩnh Phúc ngừng lại, cong môi lên: "Có gì đặc biệt hơn người đâu, tẩu tử xem một chút cũng không được hay sao?"
Ôn Noãn không chịu nổi loại người có tính cách này, đồ của người khác vì sao nhất định phải cho ngươi xem? Không được là không được!
"Hôm qua có một con rắn độc bò vào trong phòng, bị cha cháu bắt lại, muốn cầm đến hiệu thuốc trong huyện bán, nên lo lắng làm thím sợ. Nếu thím dám xem, thì cháu lấy ra cho thím xem nhé?"
Ôn Noãn giả vờ vươn bàn tay đến sọt.
Chân núi nhiều rắn, cái phòng ở bằng trúc lọt gió kia làm sao có thể chống đỡ được những con vật như này, thím Vĩnh Phúc tin là thật, nghe xong nghĩ lại mà sợ: "Không cần! Cháu mau cất kỹ nó đi? Đừng để nó chạy ra!"
Đúng là nghèo quá, đến rắn độc cũng dám bắt!
Ôn Noãn cười cười: "Tất nhiên là phải cất kỹ."
Sau đó thím Vĩnh Phúc không để ý đến hai người bọn họ nữa, thậm chí cùng vợ Nhị Lại Tử ngồi thật xa, chỉ sợ con rắn kia đột nhiên bò ra.
Ôn Noãn chỉ mong được vậy!
Ở ngã rẽ lên trấn, mấy người còn gặp một nam nhân cưỡi ngựa hỏi đường đến Ôn gia thôn đi như thế nào.
Ôn Noãn liếc mắt đánh giá người này một cái, hơi thở của người này trầm ổn, trên người mang theo sát khí, chắc là người xuất thân từ trên chiến trường.
Thím Vĩnh Phúc tò mò hỏi hắn tìm ai, người nọ không nói, nên thím Vĩnh Phúc lập tức nói: "Không biết, ở gần đây không có Ôn gia thôn."
Ôn Gia Thụy nhìn thấy người này vẻ ngoài bui bặm mệt mỏi, vừa thấy là biết đã đi một quãng đường rất dài, có khi là có việc gấp vì vậy đã nói cho hắn.
Người nọ nhận được câu trả lời thì ôm quyền nói lời cảm ơn, sau đó cho Ôn Noãn một lượng bạc để mua đường ăn, rồi giục ngựa rời đi.
Thím Vĩnh Phúc cùng vợ Nhị Lại Tử nhìn bạc trong tay Ôn Noãn, hối hận đến nỗi ruột cũng xanh!
Thím Vĩnh Phúc nhìn bạc trong tay Ôn Noãn, trong lòng ngứa ngáy khó chịu: "Noãn nhi, người nọ hỏi đường thím trước, bạc này chắc là phải chia một nửa cho thím chứ?"
Loại người này là thế nào đây!
Ôn Noãn nhìn bà ta một cái, vẻ mặt vô tội nói: "Người nọ đâu có hỏi đường cháu! Người ta thấy cháu đáng yêu nên cho cháu bạc mua đường ăn mà thôi! Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện hỏi đường đâu? Nếu không thì vì sao người đó không cho cha cháu một lượng bạc mua đường ăn? Thím Vĩnh Phúc cảm thấy là bởi vì chuyện hỏi đường nên mới cho bạc, thế sao vừa rồi thím không nói cho hắn?"
Thím Vĩnh Phúc: "..."