Thím Vĩnh Phúc chưa từ bỏ ý định, dọc theo đường đi nói rất nhiều về chuyện phân chia bạc, thậm chí còn gọi vợ Nhị Lại Tử, muốn cùng nhau phân chia bạc.
Ôn Noãn không hề trả lời bà ta đến một câu.
Làm bà ta tức giận đến nỗi ngực cực kỳ khó chịu!
Một canh giờ sau cuối cùng cũng tới bên ngoài cửa thành.
Ôn Noãn nhanh chóng nhảy xuống xe bò, thật sự ồn ào muốn chết!
Động tác xuống xe của Ôn Gia Thụy cũng có chút gấp, chưa từng gặp qua người có thể nói như vậy!
Hai người vội vàng trả hai văn tiền rồi vào thành.
Một nơi khác, người nam nhân cưỡi ngựa đi vào Ôn gia thôn, tìm một hài tử để hỏi thăm về nhà Ôn Bảo Tài, sau đó hắn thấy một tòa nhà ngói gạch xanh khang trang, xem như là ngôi nhà lớn đầu tiên trong thôn!
Hắn không hề kinh động bất kỳ người nào mà quay đầu trở về phục mệnh.
——
Huyện thành
Ôn Gia Thụy mang theo Ôn Noãn đi tới cửa hàng Trân Bảo Trai lớn nhất huyện thành, tiểu nhị cửa hàng thấy quần áo trang điểm của hai người nên không quá nhiệt tình: "Hai vị muốn mua cái gì? Nấm tuyết đinh thì ở bên này."
Quần áo nghèo kiết xác như vậy, chắc là chỉ có thể mua nổi nấm tuyết đinh là loại vật phẩm rẻ nhất trong cửa hàng.
Ôn Gia Thụy cũng không thèm để ý thái độ của hắn: "Chúng ta không phải tới mua đồ, chúng ta tới bán đồ."
"Bán đồ? Bán thứ gì?" Tròng mắt tiểu nhị xoay chuyển, chẳng lẽ là có trang sức tổ truyền đem bán?
"Ngươi gọi chưởng quầy ra đây đi! Chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể làm chủ." Ôn Noãn lạnh lùng nói.
Với cái loại thái độ phục vụ này, cửa hàng này làm sao có thể trở thành cửa hàng trang sức lớn nhất huyện thành được chứ?
Tiểu nhị vừa định nói chưởng quầy không ở đây, có muốn bán hay không thì tùy, nhưng đúng lúc này chưởng quầy lại đi ra từ bên trong: "Hoan nghênh hai vị đến cửa hàng, có yêu cầu gì cần tiểu nhân cống hiến sức lực không?"
Thái độ của chưởng quầy này khá hơn nhiều so với thái độ phục vụ của tiểu nhị.
Ôn Gia Thụy buông sọt xuống, lật vải bố ra, lộ ra phỉ thúy nguyên thạch ở bên trong: "Chưởng quầy, mời nhìn xem."
Chút phỉ thúy nguyên thạch màu xanh biếc kia đã bị Ôn Noãn cắt thành một khối lớn hơn nữa, một khối bằng móng tay cái màu xanh biếc trong veo, bên trong màu xanh dường như có linh khí đang chuyển động. .
Tiểu nhị ở bên cạnh nhìn thoáng qua, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng kinh ngạc: Đây là phỉ thúy nguyên thạch sao?
Hắn ta nhìn thoáng qua hai người, hai người này sắp phát tài lớn rồi!
Sắc mặt Chưởng quầy thay đổi: "Mời hai vị đi theo ta."
Giọng nói nghiêm túc hơn rất nhiều.
Chưởng quầy đưa hai người tới nội thất, dâng lên trà ngon.
Ông ta nghiên cứu phỉ thúy nguyên thạch từ trên xuống dưới đã nửa ngày rồi, càng xem thì trong lòng càng kích động.
Trong mắt Chưởng quầy hiện lên một vẻ khôn khéo tính kế, ông ta châm chước một chút: "Khối nguyên thạch này tuy lớn, nhưng mà phỉ thúy nguyên chất rốt cuộc to bao nhiêu thì phải mở ra mới biết được, có khi còn bé hơn quả trứng gà. Không biết hai vị tính toán bán bao nhiêu bạc, nếu hợp lý, lão phu sẽ mua."
Ôn Gia Thụy được Ôn Noãn dặn kỹ về giá trước đó, nên giơ hai ngón tay lên.
"Hai trăm lượng? Hai trăm lượng thì hơi cao! Rất có thể ta còn bị lỗ, như vậy đi! 150 lượng, ta sẽ lập tức mua."
Trong lòng Chưởng quầy như nở hoa, thấy hắn ra giá là biết hắn không hiểu hàng, cũng không có kiến thức gì cả!
Ông ta ép giá xuống, 150 lượng mua phỉ thúy nguyên thạch này, lại nói cho ông chủ là đã mua hơn một ngàn lượng!
Như vậy ông ta sẽ kiếm được một ngàn lượng!
Phỉ thúy nguyên thạch này chính là ngọc lục bảo đứng đầu khó có được!
Ôn Gia Thụy lắc lắc đầu: "Ta nói chính là hai ngàn lượng."
"Hai ngàn lượng? Chuyện này không thể được, nguyên thạch này cứ cho là cả khối đều là phỉ thúy thì cũng tuyệt đối không thể có giá trị hai ngàn lượng! Ba trăm lượng, bán hay không?"
Tuy rằng hoàng kim có giá, ngọc thạch vô giá, trong lòng Ôn Gia Thụy cũng cảm thấy hai ngàn lượng tuyệt đối sẽ không có người mua, dù sao nguy hiểm quá lớn.
Nhưng ba trăm lượng cũng thật sự quá ít, một khúc nhạc của Noãn nhi còn bán được 550 lượng đấy!
Ôn Noãn trực tiếp đứng lên: "Cha, đi thôi! Nếu Chưởng quầy không có thành ý thì chúng ta không bán."
Ôn Gia Thụy cũng đứng lên, dùng vải bố che lại phỉ thúy nguyên thạch, vác sọt lên vai rồi tính toán rời đi.
Chưởng quầy thấy vậy lập tức nói: "500 lượng, không thể cao hơn!"
Ôn Noãn: "Hai ngàn lượng, không mặc cả!"
Đây là phỉ thuý mà nàng đã dùng mây tím tinh lọc qua, ngoài việc chất ngọc tốt thì còn có lợi đối với thân thể của người đeo.
Nếu giá thấp thì tất nhiên Ôn Noãn sẽ không bán.
Chưởng quầy nghe xong vẫy vẫy tay: "Hai ngàn lượng, ngươi có tìm toàn bộ cửa hàng châu báu ở huyện này thì cũng đều không có người mua! Cầm đi kinh thành cũng không ai dám mua! Ta trả 500 lượng đã là nhiều rồi! Các ngươi không tin thì đi hỏi một chút đi! Hỏi xong thì quay lại tìm ta bán!"
Những cửa hàng khác không lớn bằng Trân Bảo Các của bọn họ, hơn nữa những chưởng quầy đó đều là kẻ không biết nhìn hàng, tuyệt đối không dám lấy 500 lượng tới thu mua một cục đá.
Chưởng quầy chờ Ôn Noãn quay đầu lại.
Một ngàn lượng này chắc chắn sẽ về tay ông ta rồi!
Tiểu nhị thấy hai người rời đi, tròng mắt xoay chuyển: "Chưởng quầy, tôi đi ngoài, rất nhanh sẽ quay trở về."
Chưởng quầy xua xua tay: "Đi đi!"
Người lười thì cứt đái nhiều! Tiểu nhị mới thuê này thật sự không được!
Sau khi Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy rời đi, lại đến hai cửa hàng trang sức lớn khác ở trong thành, chỉ là chưởng quầy những nơi đó trả giá còn thấp hơn.
Còn có mấy gian cửa hàng châu báu còn nhỏ hơn, những cửa hàng này càng không thể trả giá cao hơn nữa, vì vậy Ôn Noãn không đi hỏi nữa.
Ôn Gia Thụy hỏi: "Noãn nhi, có muốn quay vê Trân Bảo Các hay không?"
"Không trở về, trong huyện không bán được, vậy thì đến nhà đấu giá trong phủ thành để bán đấu giá."
Phỉ thúy nguyên thạch này nàng dùng mây tím nuôi dưỡng nhiều ngày như vậy, nếu phá ra rồi làm thành các loại đồ trang sức cùng vòng tay, tuyệt đối có thể bán được gần vạn lượng, nếu mà thiết kế sư cùng mài giũa sư phó có năng lực, phỉ thúy này có thể làm ra rất nhiều trang sức tinh xảo, tổng giá trị có thể nhiều hơn một vạn lượng. Thủ công kém một chút cũng có thể bán được bảy tám ngàn lượng, nàng chỉ thu hai ngàn là đã quá rẻ.
"Cha, chúng ta đi mua một chút quà tặng rồi đến Tiền gia đón đại tỷ đi."
Nạp Lan Cẩn Niên đưa đồ vật đều quá quý báu nên không thích hợp, vì vậy Ôn Noãn không mang theo, ra cửa chỉ mang theo hai miếng thịt vịt hoang khô cùng thỏ hoang khô.
"Được."
Dù sao hiện tại cũng không thiếu bạc dùng, không bán thì không bán! Nếu không bán được, thì coi như đồ gia truyền mà giữ lại cũng được!
Ôn Noãn mua chút điểm tâm, lại mua một vài thứ hữu dụng, sau đó hai người lập tức đến Tiền gia thôn.
Tiền gia thôn cách huyện thành không xa, cửa thành không có xe bò đến Tiền gia thôn, vì vậy hai người tính toán đi đường bộ.
Đi ra khỏi cửa thành không xa, Ôn Noãn lập tức phát hiện có người đi theo bọn họ.
Vẻ mặt nàng lạnh lùng, không để lộ biểu cảm gì mà tiếp tục đi.
"Cha, đến Tiền gia thôn có đường nhỏ không? Đi đường nhỏ có thể nhanh hơn không?"
"Noãn nhi mệt mỏi sao? Xuyên qua cánh rừng này là sẽ đến, đi, để cha cõng con." Ôn Gia Thụy buông sọt, định dùng tay cầm sọt rồi cõng Ôn Noãn đi.
"Không phải, con muốn nhanh chóng gặp đại tỷ."
Ôn Gia Thụy nghe xong cười cười: "Nhanh!"
Hắn mang theo Ôn Noãn ra khỏi quan đạo rồi đi đường nhỏ.
Hai người đi vào cánh rừng không bao lâu, rất nhanh đã có mấy người có dáng vẻ lưu manh ngăn cản đường đi của bọn họ: "Cướp đây! Để lại tất cả đồ vật trên người các ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."
Mấy người đều dùng một cái khăn vải che mặt, thấy không rõ vẻ ngoài, nhưng cả người phát ra hơi thở dáng vẻ lưu manh.
Ôn Gia Thụy bảo vệ Ôn Noãn ở sau lưng, buông sọt rồi thấp giọng nói với Ôn Noãn: "Noãn nhi, để cha ngăn cản bọn họ, con chạy về quan đạo, sau đó chạy tới cửa thành chờ cha."
"Vâng." Ôn Noãn chạy, nhưng mà không phải về phía sau, mà là về phía trước!
Ôn Gia Thụy hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo, nha đầu này có phải bị dọa đến quên phương hướng rồi hay không.
"Tiểu nha đầu có dũng khí đáng khen đấy, bắt lấy nàng ta!" Người đi đầu ra lệnh một tiếng.
Mấy người trong đó nhanh chóng tiến lên.
Tốc độ Ôn Noãn rất nhanh, bóng dáng màu xám xanh chợt lóe mà qua...
Sau đó một đám đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Người thì ôm bụng, người thì che hạ thể, người thì sờ ngực, còn có người phải lau máu mũi.