"Lại nghĩ! Ngày mai không thể nghĩ được, thì cứ sắp xếp bá tánh vào trong phủ của các ngươi ở cho đến hết mùa đông!"
Trán mọi người đổ mồ hôi lạnh liên tục thưa "vâng", nhưng trong lòng lại kêu khổ tận trời, nhiều năm như vậy tất cả các biện pháp đều đã thử qua đều không giải quyết được.
Chỉ có một buổi tối, làm sao bọn họ có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết!
"Hôm nay Võ Bị Điện đưa đến đây một bản thiết kế nỏ liên châu, các ngươi nhìn xem có vấn đề gì không."
Vài tên tướng lĩnh vừa nghe thấy vậy, phía sau lưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh, khiến quần áo đều ướt đẫm!
Sao chuyện của Võ Bị Điện lại hỏi bọn hắn?
Bọn họ chỉ am hiểu dùng vũ khí, chứ đâu biết gì về thiết kế vũ khí!
Trong lòng mỗi người đều đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời Lý Binh.
Việc mà tên Lý Binh kia không làm được, thì tìm bọn họ làm gì? Muốn hại chết bọn họ sao?
Nạp Lan Cẩn Niên tìm kiếm thư tín mật hàm trên bàn sách, lại không tìm thấy.
Hắn nói với Viên quản gia đang canh giữ ở ngoài cửa: "Viên quản gia, ông có cầm bản vẽ nỏ liên châu không?"
Động tác của Viên quản gia ngừng lại: "Không có ạ!"
Nếu không có sự cho phép của hắn thì không ai có thể tới gần án thư.
Viên quản gia nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Chủ tử, có thể là Ôn cô nương trộm hay không! Tôi đã nói rồi, một cô nương thôn quê sao có thể hiểu y thuật, nhất định nàng ta có vấn đề!"
Bản vẽ kia quan trọng như vậy! Mấy năm nay có bao nhiêu binh lính của bọn họ chết ở dưới chiếc nỏ liên châu đấy.
Viên quản gia sốt ruột nói: "Lâm Tinh! Nhanh, ngươi nhanh chóng đi xuống núi bắt Ôn cô nương lại!"
Lâm Tinh ở chỗ tối không nhúc nhích, hắn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, hắn chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử.
"Lâm Tinh! Lâm Tinh mau đi đi, đừng để cho người chạy!" Viên quản gia dậm chân.
Bản vẽ kia rất quan trọng, nếu như bị tiết lộ ra ngoài cho các tiểu quốc khác, những bọn đạo chích cầm vũ khí có lực sát thương thật lớn liên hợp lại tấn công Nạp Lan quốc, vậy thì hậu quả quả thật không dám tưởng tượng!
Một Tây Nhung quốc có được thần binh lợi khí đã làm tướng sĩ bọn hắn đau đầu không thôi!
Tìm không thấy? Trong lòng Quách đại tướng quân vừa có một suy nghĩ, nghĩ đến lời nữ nhi nói, vẻ mặt tức giận nói: "Cô nương thôn quê gì chứ? Có khi nào là gian tế không? Hiện tại những tiểu quốc kia đều sắp xếp không biết bao nhiêu cái đinh đến đất nước chúng ta! Cần phải diệt trừ! Thà giết lầm một ngàn cũng không thể buông tha một người! Người ở nơi nào? Để ta đi bắt!"
Sắc mặt Đường tướng quân cũng thay đổi: "Những cái đinh này quả thật không thể chấp nhận, tay của Thập Thất gia chính là bị loại người này làm hại, tuyệt đối không thể buông tha. Ta cũng đi bắt! Tuyệt đối không thể để người đó mang theo bản vẽ chạy mất!"
Nói xong hắn lập tức đứng lên.
"Làm sao lại là cô nương thôn quê, làm sao nàng ta có thể trộm được bản vẽ? Thôi quên đi, quan tâm nàng ta là cô nương nông thôn hay không làm gì, dám trộm bản vẽ thì tuyệt đối không phải người tốt! Trước tiên cứ bắt lại! Bản vẽ liên châu tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài."
"Đúng vậy,"
Những phó tướng khác cũng sôi nổi phụ họa, đứng lên muốn đuổi theo.
Còn hơn phải ở lại nơi này đối mặt với Cẩn Vương!
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn mọi người, giọng điệu bình tĩnh mà kiên định nói: "Không phải nàng."
Viên quản gia: "Nhưng mà chỉ có mỗi nàng là người ngoài đã tới thư phòng."
"Bổn vương nói không phải thì là không phải! Các ngươi đều lui xuống đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hai dấu chân sói bên cạnh án thư, mơ hồ có thể đoán được sao lại thế này.
Trong lòng Viên quản gia không phục nhưng vẫn lui ra ngoài.
Trong lòng ông ấy càng thêm tin tưởng lời nói của Quách Minh Diễm.
Chủ tử đã bị nữ tử nông thôn kia mê hoặc!
Ánh mắt Quách Ứng Cường lóe lên.
Nữ nhi nói đúng, đúng là Cẩn Vương rất tin tưởng nữ tử nông thôn kia, xem ra nên đi tìm người điều tra nàng ta.
Trời tờ mờ sáng, sương mù vẫn còn nhiều, nhân gian khắp nơi trắng xoá.
Đại Hôi cùng Tiểu Hắc đạp lên lớp sương mù dày nặng, mang theo con mồi của hôm nay tới cửa.
Buổi sáng hôm nay không cần chuẩn bị cơm sáng cho Nạp Lan Cẩn Niên, sau khi Ôn Noãn cho hai con vật ăn no thì lấy ra hai tấm bản vẽ đưa cho Đại Hôi: "Đem nó giao cho chủ tử nhà ngươi."
Đại Hôi lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ đã biết, sau đó mới cùng Tiểu Hắc rời đi.
Chỉ là lúc này hai con vật nhỏ không về toà nhà lớn trên núi mà lại chạy theo hướng vào sâu trong núi.
Trong núi sâu sáng sớm vẫn có sương mù dày đặc, nhưng mà có một mảnh sân huấn luyện đang rộng mở đã rất náo nhiệt.
Tốp năm tốp ba binh lính đang đánh nhau ở nơi đó, huấn luyện đông đúc, âm thanh binh khí va chạm, ủng hộ, tiếng quát lớn nổi lên bốn phía.
Khu vực huấn luyện bắn tên ở một góc trong sân, hai mươi mũi tên xuyên thấu tầng tầng lớp lớp sương mù, thế như chẻ tre hoàn toàn cắm vào bức tường gạch xanh cách đó năm mươi mét, chỉ để lại nửa mũi tên đang run nhè nhẹ trên tường.
Ngay sau đó một tràng âm thanh tiếng hoan hô, vui mừng truyền ra:
"Gia, thành công!"
"Thành công!"
"Xuyên qua vách tường, độ chính xác cao, uy lực thật lớn, gọi là binh khí uy lực nhất quốc gia cũng không sai!"
"Có binh khí uy lực nhất quốc gia rồi thì biên giới Nạp Lan quốc của chúng ta sẽ được bình yên rồi!"
"Quách cô nương quá thông minh!"
"Đúng thật là vũ khí đại sư, thật là làm người khâm phục."
Khóe miệng Quách Minh Diễm nâng lên, toàn thân mặc y phục đỏ vô cùng chói mắt, đến màn sương mù dày đặc cũng không che được sự đắc ý của nàng ta.
Nàng ta hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên người nam tử tuấn tú bên cạnh, trong mắt có chút mong đợi, chờ hắn nói một cái gì đó.
Nam tử mặc một bộ áo choàng dài màu xám bạc, nửa người chìm vào trong màn sương mờ ảo, một tay hắn chắp ra sau lưng, dáng vẻ cao lớn tuấn tú đang nhìn mũi tên còn đang run rẩy trên tường phía xa, vẻ mặt lạnh lùng, làm mọi người không đoán được hắn vừa lòng hay là không hài lòng.
"Cẩn Vương, cái nỏ liên châu hai mươi phát này như thế nào? Đây chính là so..." Vẻ mặt Quách Ứng Cường kiêu ngạo, tuy rằng hắn chỉ có một nữ nhi, nhưng nữ nhi này còn lợi hại hơn rất nhiều so với nam tử! Hoàn toàn xứng đáng với câu cân quắc không nhường tu mi!
"Tạm được."
Mọi người: "..."
Loại thần binh có uy lực lớn như này cũng chỉ đổi lấy một câu tạm được của Cẩn Vương hay sao?
Biểu cảm tươi đẹp của Quách Minh Diễm cứng đờ, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi một chút, nàng cố gắng nở một nụ cười: "Đúng là tạm được, cái này chỉ là có uy lực giống với cái mà người Tây Nhung làm được, vẫn còn cần tiếp tục nỗ lực làm được binh khí có thể xuyên qua được vách tường!"
Tuy rằng nàng đang cười, nhưng trong lòng lại nặng trĩu giống như màn sương mù lúc sáng sớm trên vùng núi sâu này.
Nạp Lan Cẩn Niên xoay người rời đi, vừa đi được vài bước thì thấy một con sói màu xám chạy tới, dạo một vòng quanh Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó nâng đầu sói lên, lắc lắc cái đuôi, ý bảo hắn tiếp nhận đồ vật trong miệng nó.
Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến cái gì, sờ sờ đầu Đại Hôi rồi mới nhận lấy.
Một tay hắn nhẹ nhàng vung lên, hai tờ giấy được gấp chỉnh tề lập tức mở ra.
Lâm Tinh tiến lên nhận lấy hai tờ giấy thật dài, mở nó ra trước mặt Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua, mắt lạnh chợt lóe, nghiêm túc nhìn kỹ.
Nửa phút đã qua đi, mọi người quay lại nhìn nhau, trí nhớ của Cẩn Vương rất tốt, câu nói "đọc nhanh như gió" cũng không đủ để hình dung tốc độ này.
Đến cả một tấm bản đồ dài năm mét của địch quốc cũng chưa thấy hắn xem lâu như vậy.
Đôi mắt đảo qua liên tục đã nhớ rõ tất cả địa hình trên bản đồ trong lòng.
Vậy mà hai tờ giấy này vẽ cái gì?