Ôn Noãn vừa nấu cơm xong, người trong nhà lần lượt trở về.

Phong Niệm Trần hành lễ với người lớn tuổi, giới thiệu bản thân với những người trẻ hơn, Phong Niệm Trần nói nhiều, hoạt bát hơn Nạp Lan Cẩn Niên, Vương thị bị hắn chọc cười đến vui vẻ.

Mọi người đều có ấn tượng rất tốt về Phong Niệm Trần, bảo hắn có rảnh thì đến nhà chơi.

Phong Niệm Trần nhìn miếng giò heo tinh xảo, cá hầm ớt, gà bào ngư, rau hẹ xào trứng, ốc nước ngọt nấu măng, rau chân vịt, dưa chuột trộn, bí đỏ xào tản ra mùi vị mê người, hắn dùng sức nuốt một chút nước miếng, nghiêm túc nói: "Cháu nhất định sẽ thường xuyên tới đây làm khách!"

Mọi người lại bị hắn chọc cười.

Vương thị nghĩ thầm, ai nói con nhà giàu đều ăn chơi trác táng? Hai người này không phải khá tốt sao?

Sau khi ăn xong không được bao lâu, Ôn Noãn và hai người cùng nhau lên núi châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên.

Viên quản gia thấy cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng trở về, lập tức đi lên bẩm báo: "Chủ tử, Âu Dương công tử tới, đang ở phòng khách."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Phong Niệm Trần: "Không phải huynh có việc tìm huynh ấy sao?"

Phong Niệm Trần không hiểu gì cả: "Tôi có việc gì tìm huynh ấy chứ?"

Hắn còn muốn học thuật châm cứu nữa đấy!

"Mua đất."

Lúc này Phong Niệm Trần mới nhớ tới hắn thật sự cần tìm Âu Dương Hoài An mua đất: "Đúng vậy, tôi phải mua đất! Vậy tôi đi mua đất trước đây."

Việc này càng nhanh càng tốt, tiểu sư phụ còn đang ở trong lều trúc lọt gió kia kìa!

Phong Niệm Trần nhanh chóng đi về hướng phòng khách.

Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn: "Chúng ta đến thư phòng."

Ôn Noãn gật đầu, sau đó đi theo phía sau Nạp Lan Cẩn Niên cùng nhau đi về hướng thư phòng.

Trong thư phòng.

Hai người vừa định đi vào bên trong châm cứu, Viên quản gia lại đi tới bẩm báo: "Chủ tử, Lâm công tử, Quách cô nương và Lý đại nhân tới, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Lúc Viên quản gia nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo còn cố ý liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.

Hy vọng nha đầu này thức thời một chút, đi ra ngoài chờ một lúc.

Chuyện quân cơ đại sự cũng không thể trì hoãn.

Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến châm cứu tương đối lâu, Lâm Đình Hiên lại đây chắc là mang đến bản đồ thiết kế liên nỏ kia, xem một chút là được, nên hắn nói: "Cho bọn họ đi vào."

"Vâng!"

Ôn Noãn xoay người đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài một lúc, huynh bận xong lại kêu tôi."

Nạp Lan Cẩn Niên nắm cánh tay nàng giữ nàng ở lại: "Không cần, bên ngoài gió lớn, cô ngồi ở chỗ này đọc sách, chờ tôi khoảng nửa khắc".

Nói xong, hắn dùng một tay ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế to rộng thoải mái có thể so sánh như Long Ỷ của hắn ở bên bàn đọc sách.

Đại Hôi trực tiếp nằm ghé vào bên chân của Ôn Noãn, hai chân trước còn đạp lên giày của nàng.

Lúc này Lâm Đình Hiên và Quách Minh Diễm, còn có một tướng quân cùng nhau đi đến, ba người đang muốn hành lễ thì thấy Cẩn Vương lôi kéo Ôn Noãn ngồi xuống, tất cả đều sửng sốt một lúc.

Trong lòng Quách Minh Diễm vô cùng khiếp sợ, cô nương này là ai? Vì sao lại xuất hiện trong thư phòng của Cẩn Vương? Quan trọng nhất là Cẩn Vương thế mà lại chạm vào nàng!

Thế mà lại chạm vào nàng!

Còn làm nàng ta ngồi vào vị trí của hắn!

Đó là vị trí của hắn!!

Quách Minh Diễm nhìn chằm chằm Ôn Noãn, hận không thể nhìn chằm chằm xuyên qua mông của nàng.

Nạp Lan Cẩn Niên cũng chỉ kéo Ôn Noãn một chút đã lập tức buông tay, còn chuyện làm nàng ngồi ở vị trí của hắn? Không phải là bởi vì vị trí này ở bên cạnh hai người bọn họ sao?

Hắn không suy nghĩ nhiều, nhìn về phía Lâm Đình Hiên: "Làm ra rồi?"

Ôn Noãn ngồi xuống, sau đó nhìn thoáng qua bức bản đồ đang mở và một lá thư trên bàn, lập tức chuyển ánh mắt đi nơi khác, sau đó dừng lại ở một bìa sách màu đen trên bàn, trên cuốn sách không có ghi tên.

Đây là sách gì? Vì sao ngay cả tên cũng không có?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, nàng cũng không để ý, tay cầm lấy một tập thơ ở bên cạnh rồi bắt đầu xem.

Lâm Đình Hiên nhanh chóng hồi phục tinh thần trở lại, đi tới hành lễ: "Thưa Thập Thất gia, làm ra rồi. Mặc dù không có sức chịu đựng và tầm bắn xa bằng liên nỏ của Tây Nhung, nhưng thật sự có thể liên tiếp bắn ra hai mươi mũi tên."

Lý Binh lập tức khen: "Thập Thất gia, có thể làm ra được liên nỏ bắn hai mươi mũi tên liên tiếp này đều là nhờ Quách cô nương. Một đám người của Võ Bị Điện chúng ta đều hết đường xoay xở, nhưng một mình Quách cô nương chỉ trong mấy ngày là có thể phát minh ra, thật sự khiến người ta bội phục."

Quách Minh Diễm mỉm cười, ánh mắt khó nén được sự đắc ý, nàng ta nhìn thoáng qua Ôn Noãn, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Đại nhân quá khen rồi. Thật ra các đại nhân của Võ Bị Điện đã hoàn thành gần hết rồi, tôi chỉ là hơi cải biến một chút ở vị trí quan trọng mà thôi. Nhỏ bé không đáng kể."

Lý Binh xua tay: "Quách cô nương quá khiêm tốn, không có cô cải tiến thì sẽ không có khả năng làm được bắn ra hai mươi mũi tên liên tiếp."

"Đưa bản vẽ cho ta xem." Nạp Lan Cẩn Niên.

Lâm Đình Hiên nhìn về phía Quách Minh Diễm, bản vẽ đó ở trong tay nàng ta.

Vật thật có chút lớn, đặt ở trong doanh trại, chuẩn bị mời Thập Thất gia đi qua bắn thử một chút.

Quách Minh Diễm chần chờ một chút, không có đi lên, nàng ta nhìn thoáng qua Ôn Noãn, trong ánh mắt có sự đề phòng rất sâu: "Thập Thất gia, cô nương này là ai vậy?"

Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy, ánh mắt vốn dĩ có chút mềm mại ấm áp nguyên một buổi trưa lập tức quay về lạnh lùng, hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn.

Ôn Noãn vốn dĩ là gầy yếu nhỏ xinh, ngồi trên ghế to rộng này còn có rất nhiều vị trí, hắn cứ như vậy tùy ý ngồi xuống bên nàng, cũng còn có rất nhiều vị trí dư thừa, sẽ không làm cho người ta cảm thấy chật chội.

Ôn Noãn theo thói quen nhường một chút.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Quách Minh Diễm, lạnh nhạt nói: "Lấy ra."

Cũng không trả lời câu hỏi của nàng ta.

Mí mắt của Quách Minh Diễm khẽ giật giật, chỉ nghĩ đến bốn chữ cùng ngồi cùng ăn.

Nàng ta thấy Ôn Noãn chỉ nhích mông một chút, thế mà lại không đứng lên, tế bào khắp người nàng ta đều đang bốc cháy!

Nàng có biết thân phận của Thập Thất gia không, thế mà lại dám cùng ngồi cùng ăn với Thập Thất gia!

Quách Minh Diễm không có đi lên: "Thập Thất gia, bản vẽ này là tuyệt mật."

"Lấy ra đây." Giọng nói lạnh thấu xương không cho phép từ chối, người quen thuộc với hắn đều biết hắn đang tức giận.

Một tàn thứ phẩm có cái gì tốt mà cần giữ bí mật?

"Vâng." Trong lòng Quách Minh Diễm rất không cam lòng, nhưng không dám lỗ mãng, nàng ta nộp lên, lại đề phòng nhìn thoáng qua Ôn Noãn.

"Tôi đi nhà xí một chuyến". Nói rồi Ôn Noãn đứng lên, đi ra ngoài.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nàng một cái, cũng không có ngăn cản.

Con sói Đại Hôi nhanh chóng đứng lên, đuổi theo sau, lúc đi ngang qua Quách Minh Diễm, nó còn trừng mắt nhìn nàng ta một cái, còn hừ một tiếng, sau đó chân chó chạy theo phía sau Ôn Noãn.

Quách Minh Diễm: "..."

Đại Hôi là có ý tứ gì?

Nạp Lan Cẩn Niên mở bản vẽ ra nhìn thoáng qua, sau đó bỏ xuống: "Còn có việc gì không?"

Quách Minh Diễm ngẩn ra: Cứ như vậy?

"Thập Thất gia không đi thử hiệu quả của liên nỏ này sao?"

Đây là nàng ta vì hắn mà tra xét rất nhiều sách, trầm tư suy nghĩ mấy ngày đêm mới làm ra.

"Không phải nói là không có sức chịu đựng và tầm bắn xa bằng nỏ Tây Nhung sao, như vậy thì có gì hay để thử?"

Quách Minh Diễm: "..."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía chủ quản của Võ Bị Điện, Lý Binh: "Lý đại nhân trở về tiếp tục nghiên cứu đi, thứ ta muốn không phải là kém hơn, mà là càng tốt hơn cái được người Tây Nhung làm ra."

"Vâng, hạ quan lập tức trở về tiếp tục nghiên cứu." Lý Binh lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng cáo lui.

Lâm Đình Hiên cũng chắp tay nói: "Thuộc hạ cáo lui."

"Ừm. Nhanh chóng nghiên cứu ra thành quả."

Sắp bắt đầu mùa đông, Tây Bắc hoang vu, sau khi mùa đông bắt đầu, những người Đột Quyết kia không tìm thấy thức ăn sẽ mò đến biên cảnh vào nhà cướp của, cướp đoạt giết chóc, không có chuyện ác nào là không làm.

"Vâng." Lâm Đình Hiên và Lý Binh cung kính lui xuống.

Quách Minh Diễm chỉ có thể lưu luyến không rời mà hành lễ một chút, đi theo bọn họ lui xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play