"Bán rồi ạ, bán được 550 lượng". Trên đường không có người, Ôn Noãn liền nói ra.
Ôn Gia Thuỵ không ngờ tới có thể bán được: "550 văn cũng không ít, nhiều hơn mấy thùng ốc nước ngọt, không đúng, Noãn nhi, con vừa rồi nói năm cái gì?"
Ôn Gia Thuỵ đang đẩy xe trực tiếp dừng lại nửa đường.
"550 lượng nha. Con cảm thấy đã bán rẻ, 600 lượng cũng có thể bán ra!"
Xe đẩy thiếu chút nữa lao xuống bờ ruộng!
Ôn Noãn sợ tới mức vội túm lấy nó.
Ngay sau đó, Ôn Noãn cảm thấy chiếc xe có chút lơ lửng, nàng liền bám chặt vào bên xe, thực sự lo lắng rằng Ôn Gia Thuỵ sẽ đem xe đẩy vào trong sông.
Hai bên đường đều là đồng ruộng. Rất nguy hiểm.
Rất nhiều thôn dân đang khí thế ngất trời thu hoạch lúa ngoài ruộng.
Ôn Vĩnh Phúc mới vừa cắt xong một ít lúa, lười nhác vươn vai, vừa lúc thấy Ôn Gia Thuỵ đẩy xe đi qua, không nhịn được nâng cao giọng hỏi: "Gia Thụy, bán hết nhanh vậy sao, kiếm lời được không ít bạc phải không?"
Trước hai ngày thấy cả nhà bọn họ thấy nhà họ sờ soạng ốc. Tưởng nghèo đến mức phải mò ốc nước ngọt để ăn, sau lưng còn cười nhạo.
Không ngờ tới người ta là bán ốc xào, lại còn bán khá tốt, ngày nào cũng mang ba xe đẩy đi bán, tổng cộng bán được mười mấy thùng ốc nước ngọt, vậy thì phải kiếm được bao nhiêu bạc?
Hắn ta đều có chút đố kỵ.
Đáng tiếc bà nương nhà hắn làm ốc nước ngọt khó ăn muốn chết!
Rất nhiều thôn dân nghe vậy đều dừng việc trong tay nhìn qua, sôi nổi hỏi Ôn Gia Thuỵ bán được không, kiếm được nhiều không.
"Chỉ là kiếm chút tiền vất vả mà thôi, mọi người cũng biết nhà tôi còn không có nổi phòng ở, sắp đến mùa đông rồi, tôi cũng không muốn tìm cách kiếm chút tiền xây nhà!"
Mọi người nghe xong sôi nổi tỏ vẻ khi nào xây phòng nhất định sẽ đến giúp đỡ.
Ôn Gia Thuỵ cười đồng ý.
Chờ đến khi bọn họ đi xa, có người lại nói:
"Bán mấy ngày ốc nước ngọt liền muốn xây nhà, quá ngây thơ. Xây nhà cũng không dễ như vậy. Hơn nữa, xong ngày mùa thì ai sẽ mua ốc nước ngọt ăn chứ".
"Đúng vậy! Bán ốc nước ngọt kiếm đủ bạc mua thuốc cho ôn thần nhà hắn là đã tốt lắm rồi!"
"Chỉ cần vị ôn thần nhà hắn chưa chết, Ôn Gia Thuỵ đời này sẽ không xây nổi nhà. Ôn thần bệnh cả đời, cho dù có nhiều bạc thì cũng là ném đá trên sông! Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, người một nhà đem ôn thần cung phụng như bảo bối! Nếu như ném vị kia vào sau núi, nhà hắn hiện tại có khi đã tốt hơn!"
"Đúng vậy, năm đó của hồi môn của Vương thị rất phong phú, cuộc sống đứng đầu toàn thôn, ai không hâm mộ đỏ mắt, hiện tại lại là nhà nghèo nhất thôn!"
"Tôi đoán, cả gia đình này e rằng không vượt qua nổi mùa đông..."
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ thảo luận sôi nổi.
Ôn Vĩnh Phúc nghe vậy cũng cảm thấy đúng, hắn ta sao lại có thể đi đố kỵ một gia đình nghèo nhất thôn, một ngày kiếm được mấy văn tiền được chứ?
Loại người này có thả cũng không bay xa được!
Họ không biết thôn dân nói gì, có biết cũng không quan tâm, cũng không có thời gian để quan tâm, sống tốt cuộc sống của chính mình mới là tốt nhất.
Cho nên khi hai người vừa về đến nhà, Ôn Gia Thuỵ lại vội vàng đi giúp Ngô thị mò ốc.
Không thể đi trấn trên bán tiếp, nhưng bọn họ đã nói với ông chủ Đường, mấy ngày mùa còn lại sẽ tiếp tục bán ở trong thôn.
Bán ở trong thôn cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của tửu lầu, ông chủ Đường không nói hai lời liền đồng ý.
Ôn Gia Thuỵ đi đường vẫn có chút lâng lâng, khi đi ra ngoài thậm chí còn đâm đầu vào cửa sân.
Ôn Noãn bật cười, sau đó lắc đầu, vén tay áo bắt đầu nấu cơm.
Cách đó không xa, Nạp Lan Cẩn Niên, Phong Niệm Trần mang theo một sói một ưng chậm rãi đi tới, vừa lúc thấy Ôn Gia Thuỵ đập đầu vào cửa sân, sau đó nhanh chóng chạy xa.
Phong Niệm Trần: "Tên ngốc kia là ai vậy, sao lại ngốc như vậy?"
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì, chỉ là có hơi ngạc nhiên trước sự kích động của Ôn Gia Thuỵ, đây là gặp được chuyện tốt gì sao?
Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Phong Niệm Trần đi vào nhà Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần đều tới, có chút đau đầu: "Sao các huynh lại tới đây?"
Tên này tới nghiện rồi sao?
"Ăn cơm." Nạp Lan Cẩn Niên tiện tay kéo ra một cái ghế trúc ngồi xuống, quen thuộc đến mức có cảm giác như trở về chính ngôi nhà của mình.
Phong Niệm Trần đặt hòm thuốc lên trên bàn trúc: "Nha đầu, tôi tới đây là vì vừa nghiên cứu ra một số loại thuốc viên, có loại bồi bổ thân thể, có loại trị bách bệnh, có loại có thể giải trăm độc, có loại là mỹ dung dưỡng nhan, tóm lại cái gì cũng có, trên mỗi cái chai đều có ghi cách sử dụng và phương thuốc, tặng cho cô. Cô nhìn xem có nơi nào cần cải tiến không."
Hắn đưa nàng một phần các nghiên cứu mà hắn dốc hết tâm huyết mấy năm nay.
Ôn Noãn nghe vậy hai mắt sáng lên, trong đôi mắt nhiễm một tia hứng thú, chút không kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất.
Phần quà tặng này rất hợp ý nàng.
Y thuật không có giới hạn, Ôn Noãn rất hứng thú với y thuật, nàng cũng muốn biết Phong Niệm Trần nghiên cứu ra loại thuốc viên gì, vừa lúc có thể luận bàn một chút, cho nên liền cười tủm tỉm nói lời cảm ơn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua vẻ mặt vui vẻ của Ôn Noãn, nghĩ lại khi nàng nhận quà của mình cũng không mấy vui vẻ, lập tức cảm thấy Viên quản gia không được! Có phải chuẩn bị quà tặng không đủ thân thành không?
Phong Niệm Trần nhìn xung quanh: "Nha đầu, đây là nhà cô à?"
Căn phòng trúc này trời nắng lọt gió, ngày mưa nước vào, sao người có thể ở được?
Ôn Noãn gật đầu: "Đúng vậy!"
Phong Niệm Trần trầm mặc, hắn cảm thấy đưa một trăm lượng bạc một tháng quá ít, nhà nha đầu này thế mà lại nghèo đến mức không có nhà ở.
Hắn từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu 500 lượng: "Nha đầu, tôi cũng tới đây kết nhóm. Đây là tiền cơm!"
Ôn Noãn nhìn tấm ngân phiếu 500 lượng nhưng không lấy: "Không cần nhiều như vậy. Thập Thất ca đã đưa đủ rồi."
Đồ mà nàng nấu lại không phải cao lương mỹ vị!
"Huynh ấy chính là huynh ấy, đây không chỉ là tiền cơm, còn có phí bái sư! Tôi còn cảm thấy chút bạc như vậy còn chưa đủ đấy!"
500 lượng cũng ít, nhưng mà hiện tại trên người hắn chỉ có nhiều như vậy.
Nhớ năm đó hắn bái lão già kia làm sư, còn dâng lên vạn lượng bạc làm hậu lễ.
Lão già kia còn mặc kệ hắn, đâu có giải thích kỹ càng tỉ mỉ như nha đầu này? Nếu không phải hắn có thiên phú, thông minh tuyệt đỉnh thì sao có thể trở thành tiểu thần y!
Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nói: "Nhận lấy đi, huynh ấy không thiếu bạc."
Danh hào Phong tiểu thần y cũng không phải thổi, nhiều người sẵn sàng bỏ ra giá trị thiên kim tìm hắn chữa bệnh, nhưng hắn có chữa trị cho họ hay không là tùy thuộc vào tâm trạng của hắn.
Hơn nữa, đây thật sự là thứ nàng nên có được, không đạo lý dạy không cho hắn.
Phong Niệm Trần gật đầu, bỏ ngân phiếu vào hòm thuốc: "Đúng vậy, nha đầu nhận lấy đi, bằng không tôi đều ngượng ngùng đi theo cô học châm pháp. Hơn nữa trong số bạc này còn bao gồm tiền đồ ăn của tôi nữa! Tôi ăn rất nhiều, chỉ sợ cô mệt thôi!"
Sao hắn có thể để tiểu sư phó của mình tiếp tục ở trong căn phòng trúc này được!
Ôn Noãn véo giữa mày, không nói gì thêm.
"Các huynh ngồi đi, tôi đi nấu cơm."
Ôn Noãn pha cho bọn họ một bình trà, sau đó đi làm việc của mình.
Phong Niệm Trần không ngồi xuống mà là đánh giá căn nhà của Ôn Noãn khắp nơi, thậm chí còn kéo theo Nạp Lan Cẩn Niên đi ra ngoài nhìn một chút.
Phong Niệm Trần: "Phong thuỷ ở đây khá tốt. Mua toàn bộ mảnh đất này đi, bao gồm cả hồ nước kia. Sau đó xây sân ở đây, xây một căn đình nhỏ trên hồ nước, xây ở bên kia"
Phong Niệm Trần quy hoạch toàn bộ.
Dáng người của Nạp Lan Cẩn Niên trác tuyệt, cao lớn như núi, quý phái, mặc áo gấm màu xám bạc khoác áo choàng ngọc bích, đứng ở bên ngoài như một vị hoàng đế tuần tra lãnh thổ.
Thỉnh thoảng có thôn dân đi ngang qua liếc mắt nhìn, cũng không dám lại gần, thậm chí vừa nhìn liền vội vàng rời đi, sợ đắc tội quý nhân.
"Ý kiến khá tốt." Hắn thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi trở về.
Phong Niệm Trần nghe vậy càng thêm hăng hái: "Ngươi cũng cảm thấy tốt ư, vậy quyết định như vậy đi! Ngày mai ta liền tìm tiểu tử Âu Dương kia mua đất!"
Làm sao tiểu sư phó của hắn lại có thể không có một căn phủ đệ riêng được!
Vừa lúc đại sư Lâm Viên kia không phải muốn nhờ mình giúp mẹ ông ta chữa bệnh sao?
Để cho ông ta tới thiết kế một chút là được, hắn sẽ không thu tiền thuốc men.