Nàng ta rất vất vả mới tìm được cơ hội chạy từ kinh thành xa xôi đến đây gặp hắn, chính là muốn có thể ở chung với hắn lâu một chút.

Vì liên nỏ này, nàng ta không ngủ không nghỉ suy nghĩ mấy ngày, còn tưởng rằng ít nhất cũng có thể ở chung với hắn được nửa ngày, nhưng không ngờ còn chưa nói được hai câu đã phải rời đi.

Sau khi ba người bọn họ lui ra, Nạp Lan Cẩn Niên cũng đứng lên đi ra ngoài.

Hắn vừa định huýt sáo một tiếng, hỏi con sói Đại Hôi xem nha đầu kia đi đâu rồi.

Chợt thấy cách đó không xa, trên một cây hồng là bóng hình gầy yếu nhỏ xinh kia, nàng nhanh chóng bò lên giống như con khỉ, hai ba động tác đã bò lên cây hồng cao lớn.

Mí mắt của hắn khẽ giật giật, lắc mình một cái bay qua bên đó, cả người nhảy lên, nắm lấy cổ áo của con khỉ kia, bắt nàng xuống dưới như diều hâu bắt gà con.

"A, huynh làm gì vậy?!" Sau khi đáp xuống mặt đất, Ôn Noãn bất mãn nói.

Nàng vừa định bỏ con chim Hỉ Tước nhỏ kia vào lại trong tổ trên cây.

"Muốn ăn quả hồng thì bảo người hái, đừng tự mình leo cây."

Cái cây này già rồi, nhánh cây đã giòn từ lâu.

Ôn Noãn mở lòng bàn tay để lộ một con chim non: "Tôi chỉ muốn bỏ nó trở về trong tổ mà thôi."

Vừa rồi con sói Đại Hôi còn muốn cắn một ngụm ăn luôn con chim non này.

Nạp Lan Cẩn Niên ngẩn người, không ngờ chuyện là như thế này: "Vậy cũng không được leo cây."

Hắn cầm chim non trong tay của nàng, nhảy người lên, bỏ nó trở về tổ chim trên cây.

"Ôi, huynh thuận tiện hái hai quả hồng xuống đi." Nàng thật sự muốn ăn.

Rổ quả hồng hắn đưa tới nhà nàng vừa đỏ lại vừa ngọt, ăn rất ngon.

Nạp Lan Cẩn Niên thuận tay bẻ một chuỗi quả hồng xuống, đưa cho nàng, ánh mắt lạnh băng nhiễm một chút ý cười, dường như cười nàng rõ ràng muốn ăn lại lấy chim chóc làm cớ.

Ôn Noãn vờ như không có việc gì mà nhận lấy, hái xuống một quả, trực tiếp dùng tay bẻ ra làm hai nửa, thịt quả màu cam trong veo ánh nước, nước quả rực rỡ lung linh, ánh sáng mê người.

Ôn Noãn trực tiếp cắn một ngụm, mềm mại ngọt ngào, vị cam nồng đậm: "Rất ngọt, huynh muốn ăn không?"

Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó, đưa một nửa quả hồng trong tay về phía hắn.

Nạp Lan Cẩn Niên không cử động, chỉ nhìn nàng.

Trong tiết trời hiu quạnh của cuối thu này, phồn hoa tan biến, trên cành cây khẳng khiu treo đầy từng cụm chuỗi quả hồng đỏ rực lửa như lồng đèn nhỏ.

Mà dưới tàng cây hồng, một nữ hài mặc một bộ quần áo bằng vải thô màu xanh lam, ánh mắt như làn nước mùa thu kia thỏa mãn khép hờ, sau đó ngẩng đầu lên, lông mi thật dài như cây quạt khẽ lướt qua, mở ra hai tròng mắt sáng rực nhìn hắn.

Cặp mắt kia trong veo, đen láy lại sáng quắc, sáng rực giống như biển sao trời mênh mông, thắp sáng vùng rừng núi hoang vắng, cũng xua tan cái hiu quanh của cuối mùa thu.

Cũng không biết là những cành cây mọc từng cụm, từng cụm quả hồng đỏ như lửa trên đỉnh đầu thắp sáng vùng rừng núi hoang vắn sơn này, hay là do ánh mắt sáng ngời trong veo ánh nước của nàng.

"Không ăn à?" Ôn Noãn lại duỗi tay lên cao một chút, đưa nửa quả hồng đến trước mắt của hắn, lại hỏi một câu.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nửa quả hồng đỏ đỏ cam cam tràn đấy nước quả ngọt ngào đưa tới trước mắt mình, vừa nhìn đã thấy ngọt đến chán ngấy.

Hắn vẫn luôn không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của nữ hài trước mắt, nàng nghiêm túc dò hỏi, sạch sẽ trong suốt.

Không có sự ngưỡng mộ mà hắn quen thuộc, không có cẩn thận lấy lòng, không có ngượng ngùng, không có co rúm lại, mà là bằng phẳng, tự nhiên, đơn thuần và tốt đẹp.

Hắn như ma xui quỷ khiến mà khom lưng cúi đầu cắn một miếng, môi còn không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của nàng.

Thịt quả thơm ngọt mềm mại kích thích vị giác, từ đầu lưỡi dọc theo thực quản chạy thẳng vào dạ dày, một đường đều là vị ngọt thanh, một đường đều là vị cam sảng khoái, cuối cùng là ngọt ngào tràn đầy trái tim, dường như thời gian cũng bị nhiễm một chút ngọt ngào này.

Cảm giác được có chút mềm mại đụng tới đầu ngón tay của mình, Ôn Noãn sửng sốt một lúc, không ngờ hắn thế mà lại trực tiếp cúi đầu ăn quả hồng!

Nàng tức giận nói: "Tự mình cầm ăn hết đi! Lớn như vậy còn muốn đút sao? Cũng không phải không có tay!"

"Tôi chỉ có một bàn tay, hơn nữa sẽ làm bẩn tay."

Thật ra hắn không thích ăn thứ này, chỉ cảm thấy ngọt đến phát ngán, hiện tại cũng cảm thấy ngọt phát ngán, nhưng vẫn khá ngon.

Cho nên, mặc dù hắn nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy nửa quả hồng đã cắn một ngụm kia, ăn hết.

"Một bàn tay cũng là tay! Bẩn thì không rửa được sao?" Ôn Noãn lẩm bẩm một câu, sau đó tránh ra, đi rửa tay. ...

Một bên khác, Viên quản gia đưa ba người Quách Minh Diễm rời đi.

Lý Binh thấy cảm xúc của Quách Minh Diễm không tốt lắm, vội an ủi nói: "Quách cô nương, cô đừng buồn, Cẩn Vương luôn có yêu cầu rất cao. Nhưng cô đã rất lợi hại rồi! Lần này nếu không phải cô thì làm sao chúng ta có thể làm ra cung nỏ bắn liên tiếp hai mươi mũi tên này, liếc mắt nhìn toàn bộ nước Nạp Lan, tôi tin tưởng ngoài cô ra, không ai có thể chỉ dùng thời gian mấy ngày đã nghiên cứu được."

Cẩn Vương cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc, nói chuyện với một cô nương vậy mà lại không khách khí như vậy!

Quách Minh Diễm rất có tài năng trong phương diện thiết kế vũ khí, lại có võ nghệ cao cường, người cũng đẹp, các tướng sĩ quân doanh đều rất thích nàng ấy, Lý Binh cũng tán thưởng nàng ta.

Viên quản gia cũng cảm thấy chủ tử nhà mình quá mức khắc nghiệt, Quách cô nương xuất thân cao quý, văn võ song toàn, nhan sắc vô cùng xinh đẹp, thật sự là không thua đấng mày râu, là một trong số người được đề cử cho vị trí Cẩn Vương phi tương lai, Thái Hậu cũng có ý này, nên ông ấy an ủi nói: "Chủ tử làm việc luôn luôn yêu cầu hoàn mỹ, Quách cô nương lợi hại như vậy, tôi tin tưởng chỉ mấy ngày nữa là cô có thể nghiên cứu ra liên nỏ còn lợi hại hơn của người Tây Nhung."

Quách Minh Diễm để ý không phải chuyện này, nàng ta đã sớm quen Thập Thất gia đối xử lạnh nhạt với nàng ta, dù sao hắn đối với ai cũng giống nhau.

Cũng không đúng, nàng ta nhịn không được mà dò hỏi: "Viên quản gia, cô nương bên người Thập Thất gia là ai vậy? Thập Thất gia đối xử với nàng ra thật đặc biệt."

"Nàng là một nông nữ dưới chân núi, tới nơi này trị tay cho chủ tử. Cũng bởi vì như vậy nên chủ tử đối tốt với nàng ấy một chút."

Quách Minh Diễm nghe vậy trực giác thấy không đúng: "Trị tay cho Thập Thất gia? Một nông nữ có thể biết y thuật? Phong công tử cũng không có cách nào với tay của Thập Thất gia cơ mà! Sao nàng ta có thể biết trị?"

"Nàng nói vừa khéo từng gặp được loại độc này, lại hiểu thuật châm cứu, cho nên biết chữa trị."

Quách Minh Diễm lại không tin: "Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Độc trong tay Thập Thất gia quá kỳ lạ. Một nông nữ lai lịch không rõ lại có thể chữa trị tay của ngài ấy, vậy mà Thập Thất gia cũng tin, không cảm thấy không ổn sao? Viên quản gia, Thập Thất gia sốt ruột trị bàn tay, ngài ấy tin tưởng cô nương kia, tôi có thể lý giải, nhưng ông cũng không thể không đề phòng được! Không biết vì sao khi tôi nhìn nàng ta thì luôn có một dự cảm không tốt."

Trong lòng Viên quản gia hoảng sợ, có chút nghĩ mà sợ.

Quách Minh Diễm là con gái của Quách đại tướng quân, nàng ta chính là đã từng lên chiến trường, nghe nói trực giác của nàng ta rất chuẩn, ở trên chiến trường nàng ta từng dựa vào trực giác để cứu mạng một đội binh lính.

Hơn nữa một nông nữ biết y thuật thật sự không bình thường, lỡ như thật sự là mật thám của nước địch...

Viên quản gia không dám tưởng tượng tiếp.

Nếu là thật, vậy thì nha đầu kia quá có bản lĩnh, cũng giấu rất sâu!

Ông ấy không tự giác mà cảnh giác lên.

Lâm Đình Hiên nhíu mày: "Cô nương đó không giống loại người mưu mô này."

"Đình Hiên, huynh biết nàng ta?"

"Gặp mặt một lần mà thôi."

Quách Minh Diễm cười lắc đầu nói: "Lợi hại thật! Gặp mặt một lần mà huynh đã tin nàng ta như vậy!"

Lâm Đình Hiên: "..."

Mí mắt của Viên quản gia càng giật mạnh hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play