Bình vương tỉnh táo lại, nghe hắn ta nói như thế thì không nhịn được mà nhíu mày.
Đưa tiền cứu trợ đến nhưng lại không để cho ông ấy làm chủ?
"Người đến là khách, nếu Trấn An Sử đã ngàn dặm xa xôi đến Lương Châu thì phải đi tham quan phong cảnh ở nơi này mới được."
Bình vương không tiếp lời câu nói đó.
Thứ sử của Lương Châu, Trương Cư Chính cố gắng kìm nén sự bực bội trong lòng, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thôi Hạo mà đành gật đầu: "Đúng vậy! Nếu Thôi đại nhân đã tới rồi thì nên đi tham quan xung quanh, những chuyện khác không cần đại nhân quan tâm."
Thôi Hạo cười khẩu: "Một đám người thô lỗ chỉ biết đánh đánh giết giết, có biết tiêu tiền như thế nào không? Biết cứu trợ thiên tai như thế nào không? Biết trợ giúp người dân như thế nào không?"
Khấu Kế Minh tức giận, đứng bật dậy: "Nếu không có chúng ta thì ngươi có thể sống một cách sung sướng của kinh thành à? Nếu không có mấy người thô lỗ như chúng ta thì phía nam đã sớm bị mấy kẻ mọi rợ chiếm hết rồi, đến ngọn cỏ cũng chẳng có chứ đừng có mơ. Cái loại tiểu nhân chỉ biết khua môi múa mép là giỏi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT