11.

Cho đến khi ra khỏi thang máy.

“Chị có dự định gì không?”

Cố Duệ nhìn tôi rồi bổ sung một câu: “Ý tôi là lịch trình hôm nay.”

“Về nhà thôi.” Tôi không nhìn cậu ấy, cố gắng bình ổn nhịp tim đang rối loạn của mình.

“Tình trạng hiện tại của tôi cũng không thích hợp để có kế hoạch gì khác.”

“Vậy được,” Cố Duệ gật đầu.

“Về phòng đợi tin nhắn của tôi, không có việc gì thì nghỉ ngơi nhiều vào, đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung.”

Cậu ấy lại có ý gì nữa đây? Lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, giờ lại còn chơi trò lấp lửng với tôi à?

Biết rõ tôi sẽ suy nghĩ lung tung mà còn cố tình trêu chọc?

Đầu tôi vốn đã đau sẵn rồi, làm ơn đừng hành hạ tôi nữa được không?

Sau bữa trưa, chúng tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc để quay lại thành phố.

“Anh Duệ, thật sự phải về sao? Trước đó không phải đã nói sẽ đi dạo quanh đây một chút à?” Giang Hạo trông có vẻ không vui.

Cố Duệ lặng lẽ rít một hơi thuốc, giọng điệu có phần khó chịu: “Tôi có bảo các cậu đừng đi à? Có ép buộc các cậu nhất định phải theo tôi về à?”

“Anh Duệ, nói vậy là không được nha. Là anh em với nhau thì phải cùng tiến cùng lùi chứ, anh về rồi thì bọn em còn chơi bời gì nữa?”

“Vậy thì im miệng đi!”

Hứa Phàm đứng bên cạnh liền tỏ vẻ hả hê: “Bị mắng đến khờ người rồi phải không? Giang Hạo, địa vị của cậu không bằng chị An Nhiên đâu.”

“Cậu cút đi!”

Lại cái gì nữa vậy? Sao tự nhiên lại nhắc đến tôi rồi? Tôi đã đủ đau đầu rồi mà…

Trong bãi đỗ của xe khách sạn.

“Ngồi xe tôi.” Cố Duệ nói với tôi một câu.

“Tôi...”

“Tôi nói chị ngồi xe tôi, chị không nghe à? Nếu không đi chung xe thì lát nữa tôi làm sao đưa chị đi thay thuốc được?”

Lại dữ dằn nữa rồi, tôi có đụng chạm gì đến tổ tiên nhà cậu à?

“Đàn chị, phiền chị để hành lý của An Nhiên lên xe tôi đi.”

“Được thôi!”

Hay lắm! Là nhân vật chính của tình huống này nhưng tôi hoàn toàn không có cơ hội nào để bày tỏ ý kiến cá nhân, cứ thế bị sắp đặt theo ý người khác.

Hứa Phàm ở bên cạnh bỗng quay sang mỉm cười với Điền Điền: “Chị ơi, hay là em ngồi chung xe với chị được không?”

“Được thôi,” Điền Điền tỏ vẻ hiểu ý.

“Chị đây còn đang buồn chán vì đi một mình đây…”

Giang Hạo và Tiểu Mễ cũng reo lên: “Bọn em cũng muốn ngồi xe chị!”

Cố Duệ, cậu nhìn sự ăn ý này mà xem, rốt cuộc anh em tốt của cậu ghét bỏ cậu đến mức nào vậy?

Nhưng rồi giây tiếp theo tôi lại sững người. Nếu bọn họ đều đi hết, chẳng phải trong xe chỉ còn tôi và cậu ấy sao? Xong rồi, xong rồi, làm sao mà tôi có thể chịu nổi cái cảnh đồng hành cùng vị ‘hoàng tử lạnh lùng’ này suốt đường đi đây? Đặc biệt còn là kiểu lạnh nhạt mà tôi không đoán được tâm ý nữa.

“Tiểu Mễ, quay lại đây.” Cố Duệ vốn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Sao vậy, anh Duệ?”

Cố Duệ nghiêng đầu.

“Cậu lái xe đi.”

“Đừng mà anh, bọn họ đều ngồi xe của chị Điền Điền hết rồi, sao anh cứ phải kéo theo… cái bóng đèn to đùng như em… làm gì chứ?” Tiểu Mễ trông như mất hết hy vọng.

“Tôi buồn ngủ.”

“Anh buồn ngủ? Buồn ngủ sao không gọi Giang Hạo hay Hứa Phàm kìa, tại sao nhất thiết phải là em?”

“…”

Cố Duệ dụi điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vì bọn họ nói nhiều, được chưa?”

“Em cũng nói nhiều mà…”

“Vậy thì cậu tự giác khoá miệng của mình lại đi.”

“Anh Duệ, kiếp trước em mắc nợ anh phải không? Hay là anh giết em luôn cho rồi.”

“Vậy cậu đứng yên đó, tôi đến giết cậu…”

Cái giọng điệu này…

Nghe thì có vẻ giống như mặt hồ yên ả, nhưng thực chất lại là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt đó!!!!

“Anh Duệ, anh đúng là bạo chúa đó, vừa không có nhân tính lại thích bắt nạt dân lành, ân đúng là tàn nhẫn không ai bằng.” Tiểu Mễ tức giận quay lại.

Cố Duệ lắc đầu cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Đằng sau còn có hai kẻ không ngừng hả hê: “Tội nghiệp Tiểu Mễ quá, làm sao mà tiêu hoá nổi đống ‘cơm chó’ của anh Duệ đây.”

Cơm chó? Bọn họ lại đang nói cái gì vậy chứ?

Nhưng mà tôi thừa nhận, tôi có chút mong chờ vào mấy câu đùa giỡn này của bọn họ, dù rằng Cố Duệ nào đó vừa mới lớn tiếng với tôi cách đây không lâu.

12.

Trên xe.

“Cậu chủ, mời cậu chỉ đạo, bây giờ chúng ta về nhà trước hay là đi thay thuốc trước?”

Cố Duệ vẫn dán mắt vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên: “Thay thuốc ở bệnh viện nào chẳng được, về nhà trước đi.”

Ngay sau đó, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc.

Tôi không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn Cố Duệ nhiều, vì vậy lựa chọn tốt nhất là im lặng.

Còn cậu ấy ngược lại thì không rảnh rỗi chút nào, vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn trên WeChat. Nếu tôi không nhìn nhầm, cái ảnh đại diện kia chắc chắn là của nữ.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác chua xót, nhưng lại không thể để lộ dù chỉ một chút. Cảm giác ấy giống như có vô số mũi kim nhỏ đang không ngừng đâm vào trái tim tôi, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa khó chịu đến mức không chịu nổi.

Lý trí và da thịt dường như bị xé toạc ra và vò nát lại, đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Tôi nghiêng người sang một bên, cố ép bản thân không để ý đến nữa. Và rồi không biết từ lúc nào mà tôi dần thiếp đi trong cơn mơ hồ.

Tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu lại vang lên tiếng phanh xe chói tai của ngày hôm qua, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào ý thức của tôi, khiến tôi giật mình tỉnh dậy.

Khi tôi mở mắt ra, Cố Duệ đang nhìn tôi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

Tôi từ từ lấy lại tinh thần, đầu óc còn hơi mơ màng: “Là di chứng của ngày hôm qua.”

“…” Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi cũng không có ý định giải thích, chỉ khẽ nhắm mắt lại, hai tay vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.

“Lạnh?”

Một lúc lâu, tôi gật đầu.

“Xem ra…” Cố Duệ thở dài: “Phụ nữ còn rắc rối hơn tôi tưởng.”

Tức chết tôi rồi!!!!!

“Cũng không biết là ai muốn tự mình chuốc lấy rắc rối, cứ muốn tôi ngồi chiếc xe này?” Tôi không vui đáp lại.

Cố Duệ lại tiếp tục ngớ người, sau đó khoé miệng lại cong lên, nở một nụ cười nhẹ: “Đây là… cảm giác cáu kỉnh lúc mới thức dậy à?”

“Tôi…” Không hiểu sao, cứ mỗi khi cậu ấy cười là tôi lại không thể chống cự nổi.

Đôi mày sắc sảo cùng khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Duệ vốn đã có vẻ kiêu ngạo và xa cách, vì vậy nên chỉ cần cậu ấy hơi dịu dàng một chút là tôi đã cảm thấy như có làn gió xuân khó cưỡng đang thổi qua rồi.

“Tiểu Mễ, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”

“Anh, rõ ràng có thể dùng giọng nói để chỉnh mà, sao anh không tự mở miệng vậy?”

“Bảo cậu chỉnh thì cậu chỉnh đi, còn cáu gắt với tôi à?”

Phụt! Tôi không nhịn được mà cười!

“Vui lắm à?” Cố Duệ cong môi, cười như không cười.

“Không vui, nhưng mà… có cảm giác bớt giận.”

“Bớt giận?”

“Tiểu Mễ, làm tốt lắm, hôm nay cậu còn dám cáu gắt với bạo chúa.”

“...” Chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười duy nhất trên môi Cố Duệ cũng biến mất.

“Chị An Nhiên, chị đừng chọc em nữa. Mắc công người nào đó về nhà sẽ tính sổ với em, em sẽ bị xử tử đấy.”

“Không sao, người nào đó không dám đâu, có chị bảo vệ cậu mà.”

Người ta thường nói, nghĩ gì nói đó sẽ có ngày rước họa vào thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play