9.
Sáng hôm sau, tôi bị Điền Điền lôi ra khỏi giường để ăn sáng.
Bởi vì cả đêm gần như không ngủ, đến gần sáng mới chợp mắt được một chút nên tôi mệt rã rời.
Trong nhà ăn.
"Chị An Nhiên, chị Điền Điền, hai chị đến rồi!" Tiểu Mễ nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngoan ngoãn.
"Chào buổi sáng, Tiểu Mễ!"
"Chị An Nhiên, sao mắt chị lại bị sưng thế?" Từ xa, Hứa Phàm cũng quay lại nhìn tôi.
"À… không sao đâu, có lẽ là vì ngủ không ngon thôi." Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
"Ngủ không ngon? Là vì vết thương đau à?"
Tôi không biết nên trả lời thế nào. Tôi có thể nói với cậu ta rằng chủ yếu là vì nghĩ đến Cố Duệ nên mới trằn trọc không ngủ được không?
"Coi là thế đi." Tôi vô thức nhìn quanh khắp nhà ăn.
"Sao chỉ có hai người các cậu ở đây vậy?"
“Giang Hạo có thói quen không ăn sáng, còn anh Duệ thì…”
Hứa Phàm nhìn tôi, cười cười một chút rồi mới nói: “Anh ấy cũng giống chị, ngủ không ngon.”
Rõ ràng giọng điệu của Hứa Phàm rất bình thản, thậm chí có chút trêu chọc, nhưng không hiểu tại sao nó lại khiến tim tôi như hẫng đi một nhịp.
"Thật sao?" Tôi khẽ run trong lòng.
"Sao cậu biết vậy?"
"Anh Duệ ở chung phòng với em. Ban đầu thì cứ lăn qua lăn lại trên giường, mãi không ngủ được. Một lúc sau em tỉnh dậy thì lại thấy anh ấy ngồi bên cửa sổ hút thuốc..."
"Vậy… cậu ấy có nói gì với cậu không?" Tôi cảm giác tâm trạng mình ngày càng trùng xuống.
"Anh ấy không nói gì với em hết." Từ Phàm nhấp một ngụm sữa, bình thản trả lời.
"Có lẽ là không quen ở chung phòng với người khác. Trước giờ anh ấy toàn ở một mình, chẳng bao giờ ngủ chung với bọn em cả, lúc nào cũng nói bọn em ồn ào..."
Phải rồi, lẽ ra tôi nên nghĩ đến lý do này sớm hơn chứ. Rõ ràng là tôi đã chiếm mất phòng của cậu ấy mà.
Tôi cũng thật là ngốc quá đi, tôi rốt cuộc đang mong đợi điều gì chứ?
Điện thoại của Hứa Phàm đột nhiên đổ chuông.
“Alo, anh Duệ…”
Tôi nghe thấy Hứa Phàm hỏi cậu ấy có cần đem chút đồ ăn lên cho hay không, rồi sau đó là mấy câu trả lời ngắn gọn như: ừ, có, được.
“Là Cố Duệ gọi sao?”
“Dạ!” Cậu ta gật đầu.
“Cậu ấy…?”
“Anh Duệ hỏi em hai chị có ở nhà ăn không, sau đó em nói em sẽ đem chút đồ ăn lên cho anh ấy. Nhưng mà anh Duệ bảo sẽ tự xuống ăn…cái này không bình thường chút nào.” Hứa Phàm nhíu mày chìm vào suy nghĩ.
“Cái gì không bình thường?” Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tò mò chen vào.
“Là anh Duệ không bình thường ấy.” Hứa Phàm quay sang Tiểu Mễ.
“Cậu nói xem, anh Duệ đã chịu xuống nhà ăn sáng của khách sạn bao giờ chưa? Lúc nào chẳng là chúng ta mang đồ ăn lên tận phòng cho anh ấy chứ?”
Tiểu Mễ gật đầu như đang ngẫm nghĩ.
"Hình như đúng là chưa từng. Vậy hôm nay là vì cái gì nhỉ?"
"Sao cậu lại nhìn tôi? Làm sao tôi biết được?”
Điền Điền vẫn đang cắm đầu vào đồ ăn, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hất cằm về phía tôi: "Còn vì cái gì nữa? Chẳng phải lý do ở ngay đây rồi sao?"
Hai người họ lập tức hiểu ra, đồng loạt quay người, ánh mắt đổ dồn vào tôi.
Tôi giật nảy mình.
"Hai cậu nhìn tôi làm gì? Chuyện mà các cậu không biết, thì làm sao tôi biết được chứ?"
“Chị An Nhiên, chị mau nói đi.” Ánh mắt của cả hai người bọn họ lóe lên sự ranh mãnh.
"Nói... nói cái gì cơ chứ?"
"Tất nhiên là nói xem chị làm cách nào để Cố Duệ vừa tỉnh dậy đã nghĩ đến chị đầu tiên rồi?"
Cái này… chằng lẽ là như thế thật sao? Tôi sao lại cảm giác có một niềm vui ngọt ngào bất chợt lướt qua trong lòng mình nhỉ?
"Cái này còn phải hỏi à? Đáp án ngay đây này…" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ vào cái trán đang bị thương của mình.
"Chị ơi, trông bọn em dễ lừa lắm à?"
"Tiểu Mễ, xem ra chẳng bao lâu nữa chúng ta thật sự phải đổi cách xưng hô rồi.”
"..."
"Hai người các cậu lại nói linh tinh gì thế?"
Là Cố Duệ!
10.
Tôi không kìm được sự phấn khích mà ngước lên nhìn cậu ấy. Chỉ mới mấy tiếng không gặp, mà trong lòng tôi lại trào dâng một niềm vui như thể được đoàn tụ sau bao ngày xa cách.
Cố Duệ xuất hiện với mái tóc hơi rối, gương mặt phảng phất vẻ mệt mỏi, làn da hơi nhợt nhạt, cả người toát lên sự trầm lặng và thoáng chút sa sút. Nhưng cho dù là vậy, tại sao tôi vẫn thấy cậu ấy đẹp trai đến mức không tưởng thế?
Xong rồi, tôi thật sự là ‘bệnh nặng’ mất rồi!!!!
Cố Duệ bước đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua Hứa Phàm và Tiểu Mễ ngồi đối diện, sau đó dừng lại ở khay thức ăn của tôi, lông mày cậu ấy khẽ nhíu lại.
"Sao lại ăn ít vậy?"
"Hả?" Tôi vội vàng lấy lại tinh thần.
"Đâu có, tôi ăn nhiều lắm rồi mà."
Cậu ấy nhìn tôi thêm một chút, rồi nói với Tiểu Mễ: "Đi lấy thêm sữa cho chị ấy đi."
"Tuân lệnh!"
"Ơ? Không cần đâu mà…" Tôi muốn nói là mình không muốn uống, cũng chẳng uống nổi nữa.
Nhưng mà Cố Duệ cũng quay người đi lấy thức ăn luôn rồi.
Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?”
“Bọn em xong rồi!”
“Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói.
“Còn không mau đi đi?”
“Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?”
Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!”
“Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta.
“Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất.
Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?”
“Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi.
Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống.
"Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi.
"Không phải đâu, tôi ăn no rồi."
"Ăn no rồi?" Cậu ấy đặt đôi đũa xuống: "Chị ăn thêm đi, dù sao cũng phải uống hết sữa đã.”
Giọng điệu của Cố Duệ khá bình thản nhưng lại mang theo một chút ra lệnh khiến tôi không thể từ chối.
"Ừ, tôi biết rồi…"
"Tớ ăn xong rồi. Tớ cũng phải đi đây." Điền Điền nháy mắt với tôi, sau đó cũng bỏ tôi lại và rời đi.
Giây tiếp theo, Cố Duệ đưa tay trái ra, theo bản năng muốn chạm vào vết thương trên trán của tôi, nhưng dường như lại nhận ra điều gì đó mà khựng lại.
“Chị… vết thương của chị còn đau không?”
Tôi ngớ người một chút, rồi vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sửa lời: "Không… không còn đau nữa!"
Cố Duệ nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên, lộ ra nụ cười có chút lười biếng.
“Buổi chiều tôi sẽ đưa chị đi thay thuốc.”
“Hả? Chiều nay có lẽ tôi phải về nhà rồi, chuyện thay thuốc để tôi tự đi cũng được.”
Nụ cười duy nhất trên mặt của Cố Duệ lập tức biến mất, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo áp lực mạnh mẽ khiến tôi có chút hoảng hốt.
“An Nhiên, tôi không hỏi ý kiến chị.”
Gì vậy? Không phải trước đó vài giây vẫn còn cười với tôi sao? Sao bây giờ lại…
Tôi thật sự không hiểu đấy, tính khí cũng quá thất thường rồi.
“An Nhiên, tôi là người khiến chị bị thương, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị cho đến khi vết thương này hồi phục. Vậy nên chị không được từ chối tôi, chị có hiểu không?”
Hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ là cảm thấy áy náy vì vụ tai nạn nên mới muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Là do cậu ấy quan tâm tôi nên mới cười với tôi. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng lại nặng trĩu, giống như có gì đó đang đè nặng lên lồng ngực vậy, thật muốn khóc quá đi.
“Sao chị không nói gì? Lẽ nào tôi nói sai chỗ nào à?”
“Không có gì.” Tôi vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa.
“Sao vậy? Chị sợ tôi sao? Hôm qua là ai tự mình chạy đến tìm tôi hả? Sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?”
Ai sợ cậu chứ? Tôi chỉ là cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì tình cảm không được đáp lại mà thôi!!!
“Tính khí của cậu thất thường giống hệt thời tiết vậy đó, ai mà không sợ cậu chứ?”
Tôi bắt đầu tùy tiện bịa lý do: “Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu tại sao cậu đột nhiên tức giận với tôi nữa kìa…”
“...” Cố Duệ rõ ràng bị tôi làm cho sửng sốt, ngẩn người một lúc rồi không nhịn được cười.
Cậu ấy đứng dậy, ghé sát vào tai tôi: “Chị à, chị có nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Đánh là tình, mắng là yêu. Vậy chị… muốn tôi đánh chị hay mắng chị?”
Giọng Cố Duệ quyến rũ đến mức khiến đầu óc tôi gần như muốn nổ tung!!!!!
Cậu ấy… đang có ý gì vậy?
Tôi có cảm giác rằng cả thế giới của mình dường như đang quay cuồng rồi.
Cố Duệ nói xong liền quay người bỏ đi, cũng không cho tôi cơ hội để trả lời.
“Chị sao thế? Không đi à?” Cậu ấy đi được vài bước rồi quay lại nhìn tôi.
“À… đi thôi.” Tôi vội vã chạy theo với vẻ mặt có chút thất vọng.
Trong thang máy trở về phòng, Cố Duệ từ đầu đến cuối đều không nói gì nữa, thậm chí còn không nhìn tôi một lần.
Trời ơi! Đây gọi là quen thói trêu đùa rồi, vậy nên mới bỏ đi mà không một chút lưu luyến sao? Làm sao cậu ấy có thể bình tĩnh như vậy chứ, sao chỉ có mình tôi là bối rối vậy?