1.
Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ.
Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc.
Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ.
Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả.
Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông.
Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền.
“Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!”
“Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.
“Cố Duệ là ai vậy?”
“Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó, mẹ là giảng viên đại học, ba làm trong ngành tài chính. Không chỉ điều kiện gia đình tốt mà bản thân cậu ấy cũng rất xuất sắc. Vừa cao ráo, đẹp trai lại còn giàu có, mặc dù có hơi ít nói khó gần, nóng tính lại còn kiêu ngạo… nhưng mà lượng fan nữ của cậu ấy vẫn nhiều không đếm xuể luôn ấy.”
“Đỉnh đến vậy à?”
Điền Điền nhìn tôi, bất lực nhún vai…
Lúc này trên sân khấu, Cố Duệ trong khoảng nghỉ của bài hát còn nhảy theo nhịp điệu một cách điêu luyện, khiến bầu không khí càng sục sôi hơn, đến mức cả khán đài như muốn nổ tung.
“Nhiên Nhiên à, Cố Duệ như này là đang nhảy disco trên đầu trái tim tớ đấy! Cứu mạng aaa…”
Nhìn hình ảnh của cậu ấy trên màn hình lớn, tôi nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh quay sang Điền Điền, “Xem cậu mê muội chưa kìa…”
“Tớ làm sao chứ? Siêu mê trai như cậu mà lại không thấy chút cảm giác nào sao? Tiêu rồi, rốt cuộc Vương Dạng đã làm gì mà khiến cậu thành ra như thế này vậy?”
Đáng ghét thật!!
“Đang vui mà tự nhiên cậu lại nhắc đến hắn làm gì?” Tôi bực bội nhéo Điền Điền một cái.
“Cậu ấy có bạn gái chưa?”
“Ai cơ?” Điền Điền ngơ ngác.
“Vương Dạng hả? Cậu vẫn không quên được hắn à?”
“Ai nói là mình đang nhắc tới Vương Dạng chứ? Là cậu ấy kìa…”
Tôi ngước mắt hướng về phía Cố Duệ đang vừa hát vừa nhảy trên sân khấu.
Điền Điền trông như bị sét đánh.
“An Nhiên, tớ chỉ nói chơi thôi thế mà cậu thật sự để mắt tới Cố Duệ à?”
Tôi nhún vai thờ ơ.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Không có gì!!! Nhưng mà… chỉ dựa vào cậu thì…”
Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt.
“Chắc là không có cửa đâu…”
Quá đáng thật! Lời này là ý gì vậy hả?
“Điền Điền, cậu nói rõ xem nào, ý cậu là gì hả? Ý cậu là tớ không đủ khả năng sao?”
“Không phải! Cậu xuất sắc lắm, từ vóc dáng đến gương mặt đều rất xinh đẹp! Nhưng mà vẫn không có cửa đâu…”
“Tớ nghe nói Cố Duệ thích con gái để tóc dài, vừa dịu dàng, thanh tao vừa có chút e thẹn cơ…”
Cô ấy uống một ngụm nước rồi tiếp tục: “Còn cậu thì sao? Ngoài tóc dài ra, cậu có gì dịu dàng, có gì e thẹn, có gì thanh tao không cơ chứ?”
Tôi chẳng thèm để tâm.
“Chẳng phải như vậy càng thử thách hơn sao? Những thứ dễ dàng có được thì chị đây còn chẳng thèm. Hơn nữa, cậu vừa nói rồi mà, đó chỉ là nghe nói thôi, chưa chắc là thật mà.”
“Đúng là không cứu nổi cậu nữa.”
Điền Điền lắc đầu bất lực.
“An Nhiên, không phải tớ muốn dội nước lạnh lên người cậu đâu, nhưng mà kiểu đàn em như Cố Duệ chỉ nên coi là ‘cơm mắt’, tức là để ngắm nghía thôi. Đừng lao vào thật!”
“Cậu thật sự chỉ cần ngắm thôi à?”
Tôi quay đầu, nhìn cô ấy chớp chớp mắt.
“Nếu như cả tinh thần lẫn thể xác đều được hưởng lợi thì chẳng phải càng tốt hơn sao?”
“…” Điền Điền lườm tôi đầy phẫn nộ.
“An Nhiên, cậu ra ngoài tuyệt đối đừng nói là có quen biết với tớ!”
“Được thôi! Chỉ cần cậu biết tớ là được rồi!”
“Nghe này An Nhiên, tớ nói thật đấy, bên cạnh Cố Duệ có rất nhiều người ưu tú theo đuổi, cậu nghĩ cậu có thể cạnh tranh với bọn họ thật à? Chuyện này còn khó hơn lên trời đó!”
Tôi mím môi.
“Cậu cứ chờ mà xem.”
Lúc này, trên sân khấu, Cố Duệ và ban nhạc đã biểu diễn xong, nhưng tiếng hò reo vẫn không dứt.
“Này, cậu vẫn chưa nói với tớ rốt cuộc cậu ấy đã có bạn gái hay chưa?”
“Cậu nghiêm túc thật à?” Điền Điền hừ lạnh.
“Bạn gái thì chưa thấy có tin tức chính thức gì, nhưng mà người theo đuổi thì nhiều không kể xiết…”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tớ nói này. An Nhiên, cậu tỉnh lại đi được không? Cậu có biết mình đang làm gì không đó? Với lại, Cố Duệ đã xuống sân khấu rồi, cậu định đi đâu tìm cậu ấy? Hay là cậu định lao đến trước mặt cậu ấy à?”
Tôi sáng mắt lên.
“Lao đến?”
Tôi gật đầu ra vẻ suy tư.
“Cũng không phải là không thể nha… lợi dụng lúc chưa quen biết, tuổi trẻ không ngại gian khổ mà.”
“Cậu so sánh kiểu gì thế?”
Tôi không để ý đến cô ấy nữa.
“Điền Điền, tớ đi đây, cậu ở đây chờ tớ nhé…”
“Khoan đã, An Nhiên! Tớ thấy cậu đúng là điên thật rồi.”
2.
Tôi vội vã chạy đến hậu trường, bởi vì chạy quá nhanh nên lúc đến nơi liền liên tục thở hổn hển, kết quả là… xấu hổ một trận.
Ngoài ban nhạc của Cố Duệ ra thì còn có những người khác nữa, một loạt ánh mắt của bọn họ đều đồng loạt đổ dồn vào tôi, khiến cho đầu tôi chỉ trong chốc lát như ù cả lên…
Một nam sinh cao ráo, mặt mày thanh tú, ăn mặc có chút hoang dã lên tiếng trước: "Chị à? Chị tìm ai vậy?"
Tôi nhận ra cậu ta, chính là người chơi bass của ban nhạc.
"Tôi…"
Ánh mắt tôi không tự chủ được mà liếc về phía Cố Duệ, còn chưa kịp mở miệng thì cậu ta đã cười: "Hừm, chắc chắn là tới tìm anh Duệ của chúng em phải không?"
Những người khác cũng cười rộ lên: "Anh Duệ, em nói này, sức hút của anh đúng là không gì cản nổi, đến mức fan nữ cũng đuổi theo đến đây rồi.”
Cố Duệ lúc này đang thoải mái ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc vẫn còn ướt, gương mặt dường như vì mồ hôi mà ánh lên. Cậu ấy ngước mắt liếc họ một cái, cả đám lập tức im bặt.
Cố Duệ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Trời ơi, mau cứu tôi với!
Cậu ấy thật sự đẹp một cách ngông cuồng đó! So với lúc trên màn hình lớn, thì nhìn chính diện còn đẹp trai hơn rất nhiều. Dù khuôn mặt có lạnh lùng thế nào đi nữa thì cũng không thể che giấu khí chất quyến rũ.
Đúng thật là một chàng trai khiến người khác phải thổn thức nha, đường nét góc cạnh sắc sảo, vẻ ngoài nam tính mạnh mẽ, giữa đôi chân mày lại phảng phất nét kiêu ngạo và ngỗ ngược.
"Tìm tôi à? Chúng ta có quen biết nhau sao?"
Tôi do dự vài giây, rồi cắn răng đáp: "Không quen biết, nhưng mà sẽ sớm quen thôi.”
Cố Duệ không nói gì nữa, cầm lấy một điếu thuốc trên bàn châm lửa, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, bật ra một tiếng cười khẩy: "Ai muốn quen chị chứ?"
…
Lời đồn đúng là không sai chút nào nhỉ, đúng là tính khí vừa xấu vừa kiêu ngạo.
Người chơi bass lại lên tiếng: "Anh Duệ, anh kiềm chế một chút đi, ở đây không phải trường học, người ta đã đuổi đến tận phòng rồi thì ít nhất anh cũng nên hỏi xem người ta tìm anh làm gì chứ?"
"Cậu im miệng.” Cố Duệ hít một hơi thuốc thật sâu, không nói gì thêm.
Người chơi bass cười nhìn tôi: "Chị, vào trong trước đi.”
"Tôi…"
Tôi liếc nhìn cả căn phòng, lại liếc qua Cố Duệ, ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể vào thật à?"
"Không sao đâu mà, chị cứ vào đi."
Tôi do dự một lúc rồi cũng chậm rãi bước vào.
Cố Duệ nhìn tôi qua làn khói thuốc mờ mịt, từ từ mở lời: "Tìm tôi có việc gì?"
Lúc này, trong làn khói thuốc, vẻ mặt của cậu ấy lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Tôi nhìn quanh căn phòng, nghĩ rằng có một số chuyện không tiện nói trước mặt đông người, vậy nên bèn cắn răng nói: "Chuyện này… chúng ta có thể ra ngoài nói không?"
"Ra ngoài nói?"
Cậu ấy nhếch mép cười lạnh: "Tôi không rảnh đến vậy đâu. Hoặc là ở đây nói, hoặc là chị đừng nói nữa."
Hả???
Đúng là kiêu ngạo thật! Tôi dù gì cũng là người đã từng lọt vào bảng xếp hạng nhan sắc của trường Xuyên Ngoại đấy, sao tôi phải chấp nhận để cậu ấy xem thường tôi như vậy chứ?
Lửa giận trong tôi lập tức bùng lên, lòng tự tôn không cho phép tôi nhẫn nhịn nữa.
"Thật ra cũng chẳng có việc gì, tôi không đến tìm cậu, tôi tìm cậu ta.”
Tôi chỉ tay về phía người chơi bass lúc nãy.
"Tôi? Chị à, chị đùa cái gì thế?"
Cậu ta bày ra dáng vẻ kinh ngạc.
"Tôi không đùa với cậu! Em trai à, cậu tên gì thế? Hai chúng ta kết bạn WeChat nhé!"
Tôi thầm nghĩ, cứ làm quen với những người bên cạnh Cố Duệ trước đã, rồi sau đó mới tính tiếp… tôi không tin tôi không phá được cái tảng băng ngàn năm này.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn vào hai chúng tôi, da đầu tôi có chút tê dại.
“Em… em là Hứa Phàm. Chị à, chị có chắc là muốn thêm bạn với em không?”
Cậu ta ngẩn người nhìn tôi, sau đó lại quay sang nhìn Cố Duệ, nghiêm túc nói: “Chị ơi, tốt hơn là chị cứ thêm bạn với anh Duệ của bọn em đi.”
Khuôn mặt của Cố Duệ vừa nãy vẫn còn vô cảm, thế mà bây giờ đã tối sầm lại, cậu ấy gằn giọng: "Tại sao tôi phải thêm? Người ta rõ ràng muốn kết bạn với cậu, cậu còn lôi theo tôi làm gì?”
Tôi cảm giác lồng ngực mình như thắt lại.
"Không phải đâu, anh Duệ..."
Hứa Phàm như kẹt giữa hai bên, khẽ giọng nói: "Rõ ràng là chị ấy đến tìm anh, nhưng anh lại bày ra vẻ mặt khó chịu còn gì..."
Cố Duệ lườm Hứa Phàm một cái, cậu ta liền không dám nói thêm nữa.
Vài giây trôi qua, có lẽ là cảm thấy bầu không khí quá gượng gạo, Cố Duệ cầm lấy điện thoại trên bàn, vuốt vài lần rồi cuối cùng đưa mã QR ra trước mặt tôi.
Đây là sao vậy? Chiến thuật vòng vo của tôi có hiệu quả rồi à?
"Làm sao? Không muốn kết bạn nữa à?"
Cố Duệ cau mày, nhìn tôi với dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Hay là chị thật sự đến tìm Hứa Phàm chứ không phải tôi? Nếu thế thì còn phải xem xem cậu ta có dám kết bạn với chị không đấy.”
"Không phải, là cậu, tôi đến tìm cậu đó!" Tôi vội lấy điện thoại ra, sợ rằng nếu chậm trễ thì cậu ấy sẽ giận dữ mà rút lại mã QR.
"Tên chị là gì?"
"Tôi hả?" Tôi ngơ ngác nhìn Cố Duệ, không chắc có phải cậu ấy đang nói chuyện với mình hay không.
"Còn có ai khác ở đây nữa sao?"
Cậu ấy lạnh giọng: "Khờ khạo thật.”
Cái gì mà khờ khạo chứ? Cậu mới là người khờ khạo ấy.
"Tên của tôi là An Nhiên!"
"Đến từ Tứ Xuyên?" Cố Duệ còn không thèm ngẩng đầu.
"Ơ? Làm sao mà cậu biết?"
"Nếu không thì chị nghĩ tôi là đồ ngốc à?" Cậu ấy ngước lên, liếc nhìn tôi một cái đầy ý tứ.
Tôi sững người.
Ôi mẹ ơi! Không phải tiểu sử WeChat của tôi đã ghi rõ ràng quá rồi sao?
[Những gì bạn thấy chính là con người thật của tôi, dù tốt hay xấu tôi cũng đều không chối bỏ! Tôi là tôi, một An Nhiên độc nhất đến từ Tứ Xuyên!]
“Anh Duệ, cách anh cũng không xa lắm đâu nhỉ.” Những người đứng bên cạnh bắt đầu la ó.
"Các cậu nhiều chuyện đủ chưa? Đồ đạc thu xếp đến đâu rồi? Có đi hay không?”
“Đi chứ! Nhưng mà, Anh Duệ nè, có muốn mời chị dâu đi chung với chúng ta luôn không?”
Người mặc áo sơ mi đen với mái tóc màu hạt dẻ đứng bên Cố Duệ liếc nhìn tôi, rồi lại cười một cách đầy ý tứ.
Chị dâu…?
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy quý mến tất cả bọn họ.
Cố Duệ khựng lại, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
"Gọi bừa cái gì thế?"
Người kia lập tức che miệng, làm ra vẻ hối lỗi: "Ồ… em sai rồi!"
Hứa Phàm vội vàng chen vào: "Giang Hạo, cậu đang chê cuộc sống của mình quá êm đềm rồi à?"
“Nếu như chỉ dựa vào việc thêm WeChat mà đã có thể trở thành chị dâu, vậy thì chắc bây giờ hàng chị dâu của bọn mình đã xếp hàng dài đến tận Pháp luôn rồi.”
Hay thật, hàm ý của câu nói này cũng quá thẳng thắn rồi đó? Cái gì mà lạnh lùng khó gần chứ, rõ ràng là ai đến cũng được chào đón đây mà.
Hừ! Vậy mà lại còn giả vờ cao ngạo. Đúng là đồ khốn mà!
Chàng trai tên Giang Hạo bật cười: “Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh Duệ chủ động đưa mã QR cho người ta tự thêm bạn còn gì?”
Lần đầu tiên? Tôi là người đầu tiên thật sao? Nếu vậy thì tôi xin phép rút lại những gì tôi vừa mắng cậu ấy nha…
Cố Duệ mất kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ.
"Bảo mấy người các cậu im miệng đều không nghe thấy à? Thử nhiều chuyện thêm lần nữa xem có chết không?”