3

Cái này mà chỉ đơn giản là tính khí thất thường sao? Rõ ràng chính là một kẻ điên cáu kỉnh mà?!

Mặc dù đang là mùa hè nhưng tôi vẫn thấy hơi ớn lạnh, tốt nhất vẫn là nên trốn trước vậy, dù sao tài khoản WeChat cũng có rồi, không sợ không có thời gian nói chuyện.

"Được rồi, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé.” Tôi nói xong liền vội vàng quay người định rời đi.

"Đứng lại." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.

“Tôi có đồng ý cho chị đi à?”

Tôi sững lại, rụt rè quay đầu.

"Cậu đang nói chuyện với tôi à?"

Cố Duệ nhìn xung quanh: "Ở đây còn ai nữa à?"

Những người đi cùng cậu ấy lập tức quay đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ bận rộn.

“...”

"Nhà chị ở đâu?"

“Tôi đang đi cắm trại với bạn..."

"Vậy à?"

Cậu ấy ngập ngừng vài giây, rồi bất ngờ nói: "Vậy chị có muốn đi cùng với chúng tôi không?"

Cố Duệ đang nói cái gì vậy? Tôi không nghe lầm phải không? Nếu là thật thì cậu ấy cũng đâu lạnh lùng đến mức vô tình như Điền Điền đã nói đâu chứ?

“Không muốn thì thôi vậy.”

Cậu ấy quay người nói với hai người bên cạnh: “Đi thôi.”

“Khoan đã, ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi biết cậu sẽ đi đâu đã chứ? Với lại, tôi…”

Cố Duệ quay lại và nhìn tôi: "Chị làm sao?"

"Tôi… Tôi có thể gọi bạn tôi theo cùng không?"

Giang Hạo ở một bên không nhịn được hỏi: “Là nam hay nữ vậy chị?"

Cố Duệ cau mày nhìn Giang Hạo, cậu ta liền biết điều im miệng.

"Là nữ, cô ấy là bạn thân của tôi, học ở khoa Hành chính công của trường cậu.”

“Xe của tôi chỉ có thể chở một người thôi.”

Vẻ mặt Cố Duệ dịu đi một chút: “Bạn chị có xe không?”

“Có!”

“Vậy đợi lát nữa gửi định vị cho bạn chị đi.”

Cậu ấy vậy mà đồng ý thật à? Bước đầu chinh phục Cố Duệ của tôi hình như có hơi suôn sẻ rồi nhỉ? Cái này hình như có hơi khác so với những gì Điền Điền nói rồi? Có tin được không nhỉ?

“Đi thôi chị dâu, chị đang nghĩ gì vậy?”

“Giang Hạo! Lại gọi bừa cái gì đó?” Cố Duệ tức giận.

“Đến miệng của mình mà còn không quản được thì trực tiếp khâu nó lại luôn đi.”

Giang Hạo cười đểu.

“Rõ!”

Sau đó lại đưa tay làm động tác kéo khóa miệng.

Tôi khẽ kéo tay áo cậu ta, có hơi ngượng ngùng: “Thật ra, cậu có thể gọi tôi là chị An Nhiên. Tôi có thể hỏi lát nữa các cậu định đi đâu không?”

“Chắc là xuống núi đó.”

Giang Hạo nghiêng người nói nhỏ với tôi: “Anh Duệ không thích cắm trại, càng không thích ngủ trong lều, vậy nên bọn em đã đặt phòng ở khách sạn dưới chân núi.”

“Khách sạn?” Tôi lớn tiếng lặp lại, Cố Duệ ở phía trước cũng khựng lại, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán.

“Chị dâu, à không, chị An Nhiên, không cần ngạc nhiên đến vậy đâu. Với lại tối nay bọn em cũng có một buổi tiệc nhỏ, mọi người uống rượu vui chơi một chút thôi, càng đông càng vui mà! Chắc chắn anh Duệ cũng nghĩ như vậy nên mới mời chị cùng đi đó, phải không, Hứa Phàm?” Cậu ta huých nhẹ vào cánh tay của Hứa Phàm.

“Anh Duệ nghĩ thế nào thì tôi không biết.” Hứa Phàm bất lực lắc đầu.

“Tôi chỉ biết là cậu vừa mặt dày vừa nói nhiều thôi.”

“Ai da, biết làm sao được chứ, tôi đây vừa sinh ra đã khéo ăn khéo nói rồi mà.”

“Nếu mặt dày cũng có thể miễn cưỡng coi là ưu điểm, thì đất nước này sớm muộn gì cũng suy tàn thôi.”

Mặc dù hai người họ vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt, thế nhưng tôi đã không còn tâm trạng để lắng nghe nữa rồi.

“Cố Duệ, tôi… tôi vẫn nên đợi bạn tôi cùng đi thì hơn.”

“Chị nói đủ chưa? Sao mà nhiều chuyện thế?”

Sắc mặt cậu ấy tối sầm, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn.

“Thích đi hay không thì tùy.”

“Chị An Nhiên, em nghĩ là chị phải biết cái này. Anh Duệ của bọn em nổi tiếng là tính khí cọc cằn đó, chị vẫn là đừng nên chọc giận anh ấy nữa, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Giang Hạo vuốt cằm, khoé miệng không kìm được nụ cười gian xảo: “Trừ khi chị cưa đổ được anh ấy. Khi đó thì là chuyện khác rồi…”

Tôi? Gì cơ? Nói chuyện cái kiểu gì thế này???

Nhưng mà tại sao lại dễ nghe vậy nhỉ? Mục đích ban đầu của tôi không phải cũng là như vậy sao? Tôi nhất định phải khiến Điền Điền mở mang tầm mắt, để cô ấy không dội nước lạnh vào người tôi nữa!!!!!

Xin lỗi nha, chị em tốt của tớ. Tớ thật sự phải đi trước một bước rồi, cậu cứ từ từ mà đến sau nhé. Dù cho cậu có mắng tớ trọng sắc khinh bạn hay vì nhan sắc mà quên tình nghĩa thì tớ cũng sẽ đều vui vẻ chấp nhận hết.

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sau Cố Duệ.

Lúc này tôi mới nhận ra, bạn nhạc của họ vốn có bốn người, nhưng ở đây chỉ có ba người, vậy một người nữa đi đâu rồi?

“Hứa Phàm.”

“Có chuyện gì không chị?”

“Nhóm các cậu không phải vẫn còn một người nữa sao?”

“À, chị đang nói tới Tiểu Mễ à? Cậu ta ra bãi lấy xe trước rồi.”

“Vậy à… cậu ta là tay trống của nhóm phải không? Lúc nãy chị thấy trên màn hình lớn, cậu là tay bass, Giang Hạo chơi keyboard…”

“Chị, trí nhớ của chị tốt thật đấy!”

“Này… Cố Duệ… cậu ấy cũng thường rủ con gái đi chơi cùng các cậu như vậy sao?”

“Không có đâu chị, theo như em nhớ thì… chị là người thứ hai đấy!”

“Người thứ hai à? Vậy người đầu tiên là ai?”

Giây tiếp theo, Hứa Phàm vừa lắc đầu vừa đặt tay lên môi ra hiệu: “Suỵt!”

“Chị An Nhiên, tốt nhất là chị đừng hỏi nữa. Đây là điểm yếu của anh Duệ đó, bọn em đều không dám nhắc đến đâu, nhắc đến là anh ấy sẽ nổi điên đó… Chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi.”

“Ồ!” Tôi đáp lại một cách hời hợt, Cố Duệ có lúc nào mà không nổi điên sao?

Điểm yếu gì chứ? Rõ ràng là đã có người trong lòng rồi đúng không?

Không hiểu sao tâm trạng của tôi cũng đột nhiên trùng xuống.

Trong lúc tôi vẫn đang buồn bã, chúng tôi đã đến bên lề đường lớn, nơi một chiếc Cadillac XT5 màu trắng đang đợi sẵn.

Ôi trời ơi, là Cadillac XT5 đấy!!! Gia thế cũng đỉnh quá rồi đó!!!

Cố Duệ cất đồ vào cốp xe rồi đi thẳng về phía ghế lái.

“Cậu xuống xe đi.”

“Anh Duệ? Không phải chứ? Hôm nay anh muốn tự lái à?”

Tiểu Mễ ngồi ở ghế lái trông cực kì kinh ngạc.

“Bảo cậu xuống thì xuống đi, đừng nhiều lời nữa.”

Cố Duệ chỉ vào tôi: “Chị, ngồi ghế trước.”

“Haha, hoá ra anh Duệ sợ tụi em ngồi gần chị dâu à, anh nhỏ mọn quá đi… À, là chị An Nhiên mới phải.”

“Đúng rồi đó! Anh Duệ, hôm nay anh làm sao vậy? Không chỉ để ý đến chị An Nhiên mà còn tự mình lái xe nữa, ngày đặc biệt gì à?”

“Đặc biệt cái gì? Tôi nói thế nào thì làm như vậy đi.”

Tay đang cài dây an toàn của Cố Duệ khựng lại, cậu ấy ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, phía sau liền lập tức im lặng hẳn.

Không hiểu sao tâm trạng chán nản vừa rồi của tôi dường như đã biến mất, tinh thần chiến đấu lại nhen nhóm trong lòng.

4.

Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe thật sự… khó mà diễn tả…

Ba người ngồi phía sau hoàn toàn im lặng, chắc là vì nói câu nào cũng bị mắng nên đành giữ im lặng.

Tôi liếc nhìn Cô Duệ, cậu ấy vẫn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lái xe.

Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy lúng túng à?

Mặc kệ vậy, tốt hơn là tôi cứ chơi điện thoại thôi.

Khi tôi gửi ảnh chụp màn hình đã kết bạn WeChat với Cố Duệ cho Điền Điền, cô ấy liền rất kích động, dồn dập gửi tin nhắn đến cho tôi.

Tôi có thể đoán được nội dung tin nhắn của Điền Điền, nhưng lại không dám mở điện thoại lên. Trong xe đang yên ắng như thế này, mở lên chẳng phải là tự đưa mình vào cảnh xấu hổ đến chết sao?

Tôi nhắn lại cho cô ấy: [Cậu có thể đừng gửi tin nhắn thoại được không?]

Điền Điền đáp lại cực nhanh: [Cậu giỏi lắm, An Nhiên, tớ phục cậu sát đất luôn đó! Fan cuồng của Cố Duệ mà biết được cậu chỉ mất vài phút để kết bạn với cậu ấy, không biết bọn họ có tức chết không đây?]

[Gì chứ? Mới đó mà đã thăng hoa tinh thần rồi à? Không cho tớ gửi tin nhắn, là vì Cố Duệ đang ngồi cạnh cậu à?]

Nói cái gì vậy chứ???

Tôi luôn biết những gì mà Điền Điền nói luôn trái ngược với cái tên ‘dịu dàng, bình yên’ của cô ấy! Đây đúng là kiểu ‘miệng chó không mọc được ngà voi’ mà.

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại tiếp tục oanh tạc: [Cậu cuối cùng cũng nhớ ra người bạn đồng hành như tớ rồi à? An Nhiên, cậu có còn là con người không? Tớ thì vẫn còn đơn độc ở nơi hoang vu hẻo lánh, không ai giúp đỡ, còn cậu thì sao? Cậu theo sắc bỏ bạn, tớ còn chẳng biết cậu bị người ta lừa đến đâu rồi này.]

“…” Tôi không biết nên trả lời tin nào trước.

[Cậu gọi nơi đó là hoang vu hẻo lánh à? Rõ ràng là vừa đông đúc vừa ồn ào nha! Còn nói là cô độc không ai giúp đỡ hả? Tớ đoán cậu hiện tại vẫn đang bận rộn tiếp đón người khác thì có.]

[Tớ không phải người, có được chưa? Cậu đợi lát nữa mới mắng tiếp được không?]

Tôi hít sâu một hơi: [Điền Điền, nếu tớ nói với cậu, tớ… tối nay… có thể không đi cắm trại cùng cậu được… thì cậu sẽ thế nào?]

Gửi xong, tôi không dám đọc tin nhắn trả lời của cô ấy nữa, vội vàng tắt máy và nhắm mắt để trấn tĩnh tâm trạng rối bời của mình.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, tôi thực sự đã giật bắn mình vì sợ hãi. Chỉ biết cúp máy trong hoảng loạn.

Ngay sau đó, Điền Điền lại gửi tin nhắn tới: [An Nhiên, chị đây muốn giết cậu!!!!!]

[Huhu, chị em ơi, cậu bình tĩnh một chút đi mà. Đợi lát nữa tớ sẽ gửi định vị cho cậu, cậu tự qua đây nhé? Bây giờ bọn tớ vẫn đang trên đường, tớ thực sự không biết điểm đến nằm ở đâu cả…]

[…]

Một chuỗi biểu tượng hình con dao đầy máu xuất hiện trên màn hình…

“Sao chị không nghe máy?” Giọng nói cứng nhắc vang lên bên tai tôi.

“Hả?” Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Không có gì đâu, không quan trọng…”

“Đường đi thì ngoằn ngoèo mà chị cứ cúi đầu như thế, lẽ nào không thấy khó chịu à?”

Tôi: ???

“À… tôi thấy cũng bình thường.”

Chuyện gì vậy? Cố Duệ… vừa chủ động nói chuyện với tôi sao?

Tôi không nhịn được mà nhìn lén cậu ấy. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như thường, nhưng mà góc nghiêng này… thật sự đẹp đến mê hồn rồi!!!

Bình tĩnh nào An Nhiên…

Tôi tự nhắc nhở bản thân: Giờ không phải là lúc để ngắm trai đẹp đâu.

“Nhìn đằng trước đi.” Cố Duệ nhẹ nhàng nói.

Tôi sững người một lúc, bầu không khí cũng trở nên gượng gạo hơn, sao Cố Duệ biết được tôi đang nhìn cậu ấy chứ? Rõ ràng là tôi chỉ lén nhìn mà thôi…

Không phải là hơn hai tiếng trước tôi đã sớm phát hiện ra bản thân có chút rung động trước vẻ ngoài đẹp trai của Cố Duệ, nên mới cố tình chạy tới tán tỉnh cậu ấy sao? Tại sao đến tận bây giờ mà trái tim này vẫn đang đập loạn nhịp vậy? Không ổn, không ổn, thực sự là không ổn rồi!!!!!

“Kít!”

Chiếc xe đột nhiên lại phanh gấp, khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai. Tôi cảm nhận được trán mình đập vào đâu đó, rồi một cảm giác nóng hổi bắt đầu lan ra, đừng nói với tôi là… máu chảy rồi nhé?

“Làm sao vậy, anh Duệ?” Cái người ngồi ở ghế sau va vào lưng ghế của tôi lên tiếng.

“Rẽ gấp, xe đối diện lấn đường…”

“Chị sao thế?”

Cố Duệ vội vàng đỡ lấy đầu tôi, sau đó nói: “Tiểu Mễ, hộp cứu thương đâu? Lấy băng gạc nhanh lên, An Nhiên bị chảy máu rồi!”

“Không phải chứ, anh Duệ, đột nhiên như vậy em phản ứng không kịp đâu. Hộp cứu thương không phải do anh cất sao? Hay là anh thử…”

“Cậu cút đi.” Cố Duệ lập tức cởi áo phông đang mặc trên người xuống, sau đó nhào lại thành một cục rồi ấn vào trán tôi.

“Tôi không sao mà.”

“Đừng cử động.” Giọng cậu ấy trầm xuống, thì thầm bên tai tôi.

“Hứa Phàm, các cậu xuống kiểm tra xe thử đi. Chết tiệt, tên khốn đó có biết lái xe không vậy?”

“Tôi thật sự không sao đâu.” Tôi cố chịu đựng cảm giác choáng váng.

“Cậu xem, túi khí còn không bung ra mà, có sao đâu...”

Cố Duệ bất lực, khóe miệng cong lên: “Thật đúng là, hết nói nổi với chị.”

Cười rồi! Cố Duệ thật sự cười rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười, nhưng mà cái giá phải trả cũng quá đắt đi.

Tôi phải dùng máu của mình mới đổi được một nụ cười của cậu ấy đó! Đây rõ ràng là một cuộc giao dịch không công bằng mà, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa?

Nhưng mà có điều, làn trắng nõn cùng với những đường nét cơ bắp hoàn hảo của Cố Duệ hiện tại đang lộ diện trước mắt tôi, thực sự muốn lấy mạng của tôi rồi.

Trong tình huống hiện tại mà còn có thể nhìn ngắm thân hình đẹp đẽ thế này, có đổ một chút máu đi nữa cũng không đáng kể.

Nhưng sao tôi lại cảm thấy máu trên đầu chảy càng nhanh hơn thế này?

“Anh Duệ phanh giỏi quá! Xe của chúng ta không có vấn đề gì cả.”

Giang Hạo đứng bên ngoài cửa xe cạnh tôi, ung dung nhìn Cố Duệ, rồi lại nhìn tôi: “Chỉ là thiệt thòi cho chị dâu của chúng ta rồi…”

Cố Duệ thở dài một hơi: “Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Còn không ra cốp xe lấy cho tôi một cái áo khác đi?”

Người lái xe ở phía đối diện cũng tìm tới, anh ta biết mình lấn làn là sai nên đã liên tục cúi đầu xin lỗi. Cố Duệ từ đầu đến cuối không nói một lời, người kia nhìn thấy tôi đang lấy tay che trán liền lên tiếng: “Cô gái này, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Chắc chắn là phải đến bệnh viện kiểm tra vết thương rồi.”

Cố Duệ vừa mặc áo vừa nói: “Nhưng mà không cần anh đưa. Lần sau lái xe cẩn thận hơn là được, không phải lúc nào cũng may mắn vậy đâu.”

“Tôi biết rồi, thật sự xin lỗi. Vậy… tiền viện phí của cô ấy để tôi chuyển cho anh nhé…”

“Không cần.” Cố Duệ ngắt lời anh ta.

“Tiểu Mễ, cậu lên lái xe đi, xem xem gần đây có bệnh viện nào gần nhất thì đến.”

Cậu ấy chuyển xuống ngồi ghế sau lưng tôi.

“An Nhiên, chị thế nào rồi?”

“Tôi vẫn ổn, cậu đừng lo.” Tôi vô thức nhắm chặt mắt lại để xua tan cảm giác choáng váng trong đầu.

Lúc nhìn lên thì phát hiện chiếc áo phông trắng tinh in logo Gucci của Cố Duệ đang dần bị nhuộm đỏ bởi máu của tôi rồi… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play