5.

Ở bệnh viện, máu trên trán của tôi vẫn không cầm được.

Sau khi kiểm tra vết thương, bác sĩ nói với tôi rằng có thể cần phải khâu lại, tôi liền bật khóc nức nở.

Lúc bị đập đầu tôi đã không khóc, lúc máu chảy ra tôi vẫn không khóc, nhưng bây giờ thì tôi không thể kìm được nước mắt nữa.

Cố Duệ đứng bên cạnh lập tức có chút luống cuống, cậu ấy vươn tay ra, nhưng lại khựng lại giữa không trung.

“An Nhiên, chị đừng khóc được không?”

Ngay sau đó, Cố Duệ quay sang bác sĩ, gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, vết thương của chị ấy nghiêm trọng lắm sao?”

“Vết thương không quá sâu, nhưng mà cũng đã hơn 2mm rồi. Hơn nữa cậu cũng thấy đó, máu vẫn không ngừng chảy kia kìa. Nếu không khâu lại thì sẽ không cầm được máu, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng và có thể làm ảnh hưởng đến mạch máu. Mạch máu mà tổn thương thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

“Vậy phiền bác sĩ nhanh lên một chút.”

Cố Duệ lại nhìn tôi, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi chị, An Nhiên, chị cố gắng chịu đựng một chút nhé.”

“Đúng là lỗi của cậu hết đó. Đang yên đang lành, tại sao tôi lại chọn đi cùng mấy cậu làm gì chứ?”

Tôi vừa nức nở vừa nói: “Cố Duệ, nếu như… nếu như mặt của tôi mà để lại sẹo thì phải làm sao đây…? Huhu…”

“Tôi còn chưa có bạn trai nữa, nếu như thật sự để lại sẹo trên mặt, thì sau này tôi làm sao tìm được bạn trai đây?”

Cố Duệ có chút bối rối, cậu ấy đưa tay gãi đầu.

“An Nhiên… chị đừng khóc nữa được không? Chị cứ khóc thế này, có khi còn chảy nhiều máu hơn đó…”

“Bộ cậu nghĩ tôi muốn khóc lắm à? Nhưng mà tôi không dừng lại được… huhu…”

Lúc này, Giang Hạo đứng bên cạnh chúng tôi lại đưa tay lên che miệng cười?!

Cậu ta làm thế mà coi được à? Không thấy quá đáng lắm sao?!

“Chị An Nhiên, chị khóc cái gì chứ? Anh Duệ của bọn em không phải loại người vô trách nhiệm đâu. Chỉ là tìm một người bạn trai thôi mà, trước mặt chị không phải đang có sẵn một người à?” Giang Hạo dùng ánh mắt ra hiệu liếc về phía Cố Duệ đứng trước mặt tôi.

Sau đó còn vỗ vai cậu ấy.

“Anh Duệ, không còn cách nào khác rồi, sau này anh phải lấy thân báo đáp thôi. Ai bảo anh làm hại một cô gái tốt thế này chứ?”

Giang Hạo à, lúc này tôi thật sự cảm thấy thích cậu từ tận đáy lòng nha! Thật đó, cậu chính là thiên sứ mà ông trời cử đến cho tôi!!!

“Cậu…”

Cố Duệ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu nói chuyện đàng hoàng chút đi được không? Đừng có thêm dầu vào lửa nữa.”

“Ai trong các cậu đi đóng tiền viện phí đi.” Bác sĩ đưa tờ hóa đơn.

“Tôi còn phải xử lý sơ qua vết thương trước khi khâu nữa.”

Giang Hạo nhận tờ hóa đơn rồi chạy biến đi trong chớp mắt.

“Bác sĩ, vết thương của chị ấy sau này có để lại sẹo không?” Cố Duệ hỏi.

Bác sĩ lên tiếng: “Bởi vì sẹo là một loại mô sợi, nên khi đã hình thành thì rất khó để phục hồi lại như trạng thái trước khi khâu. Cô bé này, tôi không thể đảm bảo với cháu 100% sẽ không để lại sẹo được đâu… Ngoài ra trong thời gian này, cháu không được trang điểm, không được để vết thương chạm nước, cũng không nên ăn đồ cay, có thể ăn nhiều rau củ hoặc trái cây hơn...”

Những lời mà bác sĩ nói phía sau đó tôi hoàn toàn không muốn để tâm đến, bởi vì tôi chỉ nghe thấy mấy chữ “không thể đảm bảo 100% không để lại sẹo”.

Ý của bác sĩ là gì đây? Quanh đi quẩn lại vẫn là để lại sẹo đúng không…?

“Huhuhuhu” Tôi lại bắt đầu khóc nữa rồi.

Giang Hạo đi đóng viện phí cuối cùng cũng quay trở lại, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Chị An Nhiên, sao chị vẫn còn khóc vậy?”

“Anh Duệ, em nói chứ, anh rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Anh có còn là đàn ông nữa không, ít nhất cũng nên dỗ dành chị ấy một chút chứ?”

Cố Duệ nhìn Giang Hạo với gương mặt trầm ngâm, không nói lời nào mà chỉ biết nhíu mày, đưa tay xoa xoa thái dương.

Nhìn bác sĩ đang bình tĩnh chuẩn bị đồ dùng để khâu vết thương, tôi cảm giác như mình sắp suy sụp đến nơi.

“Bác sĩ, cháu hỏi một chút nhé? Chú định trực tiếp khâu cho cháu như thế này luôn à?”

“Tôi sẽ dùng một lượng nhỏ thuốc gây tê cục bộ.”

Quá đủ rồi! Cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi. Thử nghĩ mà xem, nếu ba mẹ biết tôi ra ngoài tung tăng nhảy nhót và trở về với một cái trán đầy sẹo, không biết hai người họ có tức giận với tôi không…?

6.

Cuối cùng, tôi bị khâu 4 mũi.

Trước cổng bệnh viện, trong lúc chờ xe, Hứa Phàm nói: “Anh Duệ, bây giờ chúng ta đi uống rượu hình như không thích hợp lắm, đúng không?”

“Cậu nghĩ sao?” Cố Duệ khẽ cười lạnh, đáp lại bằng một câu hỏi.

Hứa Phàm liếc nhìn cái trán đang quấn băng gạc của tôi: “Đúng là không thích hợp thật.”

Cố Duệ không để ý đến cậu ta nữa, quay đầu nhìn tôi: “Chị, có đói không?”

Lúc này đây, tôi chợt nhận ra dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo trước đây của cậu ấy đã biến mất rồi, thay vào đó là sự đối đãi gần như dịu dàng hơn, hoặc có thể nói là không còn cảm giác xa cách như ban đầu nữa.

Tôi lắc đầu: “Tôi có hơi mệt, cảm thấy đầu có chút nặng trĩu…”

“Đừng mà, chị An Nhiên.” Giang Hạo ghé sát lại tôi.

“Chị vừa mới mất nhiều máu như vậy, phải ăn cái gì đó để bù lại chứ. Người gây ra lỗi lầm còn đang đứng trước mặt chị đấy, chị định bỏ qua cho anh ấy dễ dàng như vậy sao? Thế thì không phải lời cho anh ấy quá rồi à?”

Sắc mặt Cố Duệ tối sầm, nhưng cậu ấy vẫn chọn giữ im lặng để mặc Giang Hạo muốn nói gì thì nói.

Tôi cuối cùng cũng nhìn ra con người của Giang Hạo rồi, cậu ta lúc nào cũng không ngừng thách thức giới hạn chịu đựng của người khác, thật đúng là không sợ bị người ta đánh chết.

Tốt nhất là cậu có thể trụ lâu một chút, bởi vì sau này chị đây còn phải nhờ đến cậu đấy.

“Thực sự xin lỗi vì hôm nay.”

Cố Duệ lại nhìn tôi: “Chị cùng chúng tôi đi ăn chút gì đó đi. Tôi sẽ nói Hứa Phàm đặt thêm một phòng khách sạn nữa, ăn xong rồi chúng ta cùng về đó.”

Nhìn cậu ấy lúc này làm tôi có hơi ngẩn ngơ, rốt cuộc là vì lý do gì mà hôm nay tôi lại bỏ Điền Điền lại một mình nhỉ?

Bởi vì Cố Duệ chính là hình mẫu lý tưởng của tôi đó. Ngay từ ban đầu chẳng phải tôi đã luôn ôm ý định ‘chinh phục’ cậu ấy rồi sao? Con đường thành công nào mà chẳng phải trải chút sóng gió thăng trầm, rèn giũa để tiến bộ chứ?

Hơn nữa, bây giờ tôi còn có một lý do vô cùng chính đáng, thậm chí là ‘đẫm máu’ để tiếp cận Cố Duệ mà. Nếu như không tận dụng thì chẳng phải lãng phí quá hay sao? Người nào đó chẳng phải đã nói, có khó khăn hay không thì vẫn phải tiến lên còn gì?

Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy tràn đầy sức mạnh. Tiến lên! Cứ nghĩ đến gương mặt quyến rũ chết người cộng thêm cả đường nét cơ bắp đầy mê hoặc khiến tôi vừa nhìn đã mê mẩn của Cố Duệ, thì chút đau đớn này có là gì chứ?

Thế là, giữa một khu chợ đêm, đột nhiên xuất hiện một người trán quấn băng, quần áo còn dính chút máu, ung dung đi giữa bốn chàng trai phong cách khác nhau, thu hút bao ánh nhìn tò mò.

Không phải là tôi không muốn thay đồ đâu, mà là do hành lý của tôi không có ở đây...

Nhưng mà đến cuối cùng, hình như tôi vẫn tính sai một bước rồi, bởi vì tôi chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ ăn mà thôi.

Chợ đêm Trùng khánh, ẩm thực ven đường, không cay không vui!

Mà nhìn lại tình cảnh hiện tại của tôi thì… thật khó để nói thành lời…

“Giang Hạo, cậu đi hỏi xem ở đây có món nào thích hợp để chị ấy ăn không?”

“Không phải chứ anh Duệ, sao anh không tự…”

Giang Hạo còn chưa nói hết câu đã đối diện với ánh mắt sắc bén của Cố Duệ.

“Được rồi, em đi là được chứ gì.”

“Anh, ông chủ nói có thể nấu riêng cho chị An Nhiên món gì đó thanh đạm, mì hoành thánh hải sản ở đây cũng được yêu thích lắm. Hay là chọn luôn món đó đi?”

Cố Duệ nhìn tôi: “Có được không? Chị không bị dị ứng hải sản chứ?”

“Không dị ứng.” Tôi mỉm cười gật đầu: “Chọn món đó đi.”

“Chị đưa điện thoại cho tôi đi.”

“Điện thoại của tôi hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừ.” Cô Duệ kiên nhẫn trả lời tôi.

Cậu ấy cầm lấy điện thoại của tôi rồi đột nhiên mỉm cười, làm tim tôi cũng muốn tan chảy theo.

“Chị à, chị phải mở khóa chứ.”

“À.” Tôi vội vàng mở khóa rồi đưa lại.

Cố Duệ lướt điện thoại tôi vài lần, gõ gõ gì đó rồi cuối cùng trả lại cho tôi: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì cứ gọi thẳng cho tôi là được.”

Tôi nhìn vào danh bạ điện thoại, trong đó đang hiển thị: Cố Duệ 1365228****

“Vậy nếu… không có chuyện gì…”

Tôi nuốt khan một cái để lấy dũng khí nói tiếp: “Tôi vẫn có thể tìm cậu chứ?”

Cố Duệ sững người nhìn tôi và không nói gì, làm tôi có chút lo lắng.

Tiếp theo đó, khoé miệng cậu ấy cong lên: “Không có chuyện gì mà vẫn muốn tìm tôi à? Chẳng lẽ chị còn có ý gì khác với tôi sao?”

Tôi: ???

Cái kiểu nói chuyện gì vậy chứ?

Còn không phải sao? Tôi đúng là có ý với cậu ấy mà. Lẽ nào tôi thể hiện chưa rõ ràng à?

“Sao không nói gì?” Cố Duệ nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ.

“Không nói, ý là đồng tình rồi?”

Cứu mạng với! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Nhưng mà ở đây nhiều người như vậy, tôi thật sự không mở miệng nổi.

Tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Được rồi, tôi có chuyện hay không cũng sẽ không tìm cậu được chưa? Thời đại bây giờ đã có Wechat rồi, ai mà muốn gọi điện thoại nữa chứ?”

“Có lúc không thích đọc tin nhắn, gọi điện sẽ nhanh hơn.” Cố Duệ kiên nhẫn trả lời tôi.

“Anh Duệ, em có chuyện muốn nói với anh, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.” Hứa Phàm cất điện thoại trong tay, nhìn Cố Duệ.

“Có hơi khó nói…”

“Khó nói thì đừng nói!”

“Cũng được thôi.” Hứa Phàm ngoan ngoãn thu lại ánh mắt, nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nhưng mà…”

“Mẹ nó, cậu có phiền không? Rốt cuộc có muốn nói không?”

“Anh, cái này không nói không được.”

Cố Duệ nhíu chặt mày, tay cuộn lại thành đấm: “Có gì thì nói nhanh.”

Đây rồi, đây mới chính là Cố Duệ thật này, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại cao cao tại thượng. Quả nhiên tất cả những gì vừa xảy ra… sự dịu dàng kiên nhẫn đó… chắc chắn chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

“Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn lắm…” Hứa Phàm kéo dài giọng, không mấy nghiêm túc.

“Tôi hiểu rồi, bây giờ cậu muốn kiếm chuyện phải không?”

Cố Duệ giơ tay tóm lấy cổ áo cậu ta: “Không nói thì từ giờ về sau đừng mở miệng nữa.”

“Chuyện là… khách sạn mà chúng ta ở không còn phòng nữa rồi…” Hứa Phàm nói xong lại nhìn tôi và Cố Duệ cười ranh ma.

“Anh, anh nói xem đây là chuyện tốt hay xấu đây?”

Tôi vốn dĩ đang uống nước, nghe cậu ta nói xong liền bị sặc: “Khụ… khụ…”

“Chị An Nhiên, chị ho cái gì vậy?” Giang Hạo nhịn cười: “Cẩn thận coi chừng làm rách vết thương bây giờ đấy.”

“Hứa Phàm, cậu khờ khạo quá đó! Cái này sao có thể gọi là chuyện xấu chứ? Rõ ràng là chuyện tốt luôn đấy.”

Ngay cả người bình thường ít nói nhất là Tiểu Mễ cũng bắt đầu hùa theo, còn cười toe toét vỗ vai Cố Duệ: “Em nói đúng không anh Duệ?”

Cố Duệ trừng mắt nhìn bọn họ: “Nói ít lại vài câu đi.”

Sau đó cậu ấy lại giơ nắm đấm với Hứa Phàm.

“Cậu đang đùa với tôi à?”

“Không phải, anh à, anh bình tĩnh, bình tĩnh! Trước tiên bỏ tay xuống được không?”

“Bọn em ai dám lừa anh chứ? Thật sự là hết phòng rồi, có trách thì trách cái lễ hội âm nhạc này đi, hot quá trời luôn, không chỉ khách sạn chỗ chúng ta hết phòng, mà các khách sạn xung quanh cũng đều như vậy đó.”

Thật sự đều hết phòng à? Đúng là khiến người khác bất ngờ đến không kịp trở tay luôn đấy. Chẳng lẽ mấy tình tiết phim truyền hình sắp diễn ra với tôi rồi sao?

Gương mặt lạnh lùng của Cố Duệ dần giãn ra, cậu ấy châm một điếu thuốc, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Nếu vậy thì chị ở phòng tôi đi.”

Tôi thật sự không nghe lầm chứ!!!

Ba người còn lại cũng mang vẻ mặt như vừa bị sét đánh trúng.

“Anh? Anh không thèm từ chối luôn sao? Cứ thế mà thoải mái đồng ý à?”

“Anh Duệ chuẩn bị ‘khai đao’ rồi đó!”

“Có thể nói chuyện cho đàng hoàng không? Sao cậu biết được anh Duệ trước giờ chưa từng ‘khai đao’ hả?”

Bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao tôi cảm thấy mặt mình cứ nóng bừng lên thế này?

Thế nhưng ngọn lửa nhỏ bé trong lòng tôi còn chưa kịp bùng cháy thì ngay giây sau đã bị Cố Duệ dập tắt một cách không thương tiếc.

“Các cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?”

Anh phủi tàn thuốc, bình thản nói: “Tôi bảo An Nhiên ở phòng tôi, còn tôi sẽ qua chen chúc với mấy người.”

Tôi: ???

Xấu hổ chết mất!!! May mà những suy nghĩ vừa rồi trong đầu chưa lộ ra, nếu không thì tôi chắc chỉ còn nước ngã ra chết ngay tại chỗ.

“Đừng mà, anh!!!! Từ trước đến giờ anh đã bao giờ chen chúc với bọn em đâu? Hơn nữa, bọn em cũng không muốn chen chúc với anh mà.”

Ánh mắt sắc lạnh của Cố Duệ quét qua, bọn họ lập tức im lặng, không dám hó hé gì nữa.

6.

Một tiếng sau, Điền Điền mới đến được chỗ của tôi.

Khi chúng tôi gặp nhau, tôi có thể đọc được suy nghĩ từ ánh mắt kinh ngạc của cô ấy: “Vì một người con trai mà ngay cả mạng cũng không tiếc sao? Rốt cuộc là yêu thích cỡ nào mới có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy?”

Tim tôi bất giác hẫng một nhịp.

Tôi phải nhanh chóng ngăn cô ấy lại, trước khi cô ấy nói ra mấy lời ‘không thể cứu vãn’ được.

“Điền Điền bảo bối, mau qua đây với tớ, tớ giới thiệu mấy đàn em này cho cậu làm quen nhé?”

“Tụi em chào chị!” Giang Hạo bắt đầu chào hỏi nhiệt tình.

“Chị tên Điền Điền à? Tên chị nghe ngọt ngào thật đấy!"

Điền Điền liếc nhìn tôi, lại liếc qua Cố Duệ: “Phụt..."

Cô ấy đột nhiên bật cười, cười đến mức cả người run lên.

"Tha lỗi cho chị không lễ phép nhé." Điền Điền giơ một tay lên coi như chào.

"So với việc làm quen với mấy đứa, lúc này chị càng hứng thú với việc ôn lại chuyện hơn. Đặc biệt là ôn chuyện với người nào đó vừa tạm biệt vài tiếng trước mà đã thay đổi chóng mặt ấy, cảm giác đó thú vị lắm..."

"Điền Điền, cậu..."

Quả nhiên, cái gì đến cuối cùng cũng đến rồi…

Cố Duệ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Trên đường đi, chúng tôi gặp chút sự cố, An Nhiên… bị thương rồi."

"Bị thương?" Điền Điền gật đầu như đang suy nghĩ.

"Ừm, đúng là bị thương rồi, chị nhìn ra được."

"Bị thương thành như vậy, không biết có cần điều trị gì về mặt tinh thần hay đại loại như thế không?"

Tôi như hoá đá tại chỗ.

"......" Cố Duệ dường như hơi bối rối.

"Ồ, chị không có ý gì đâu." Điền Điền ung dung nhìn Cố Duệ.

"Dù sao thì vẫn có những mối lương duyên luôn bắt đầu theo cách mà chúng ta không thể ngờ tới, muốn trốn cũng không trốn được..."

Trong lòng tôi lại run lên một cái. Cô gái này, lúc nào cũng khiến người ta thấp thỏm lo âu.

"Chị ơi, cần em gọi thêm chút đồ ăn cho chị không?"

"Không cần đâu, chị không muốn ăn. Mọi người ăn xong hết chưa? Nếu xong rồi thì đi thôi!"

Tôi đã bảo mà, Giang Hạo đúng là một thiên thần! Lúc nào cũng biết cách làm người khác yêu mến, chẳng hạn như lúc này, cậu ta lại một lần nữa chuyển chủ đề và cứu nguy cho tôi.

7.

Cuối cùng, tôi và Điền Điền ở trong căn phòng vốn thuộc về Cố Duệ.

Với một cậu chủ nhà giàu như cậu ấy, chắc đây có lẽ là lần đầu tiên phải chen chúc ở chung phòng với người khác nhỉ? Chỉ cần nghĩ đến điều này là trong lòng tôi lại dâng lên một thứ cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Nói đúng hơn là, có chút ngọt ngào nhưng cũng pha lẫn một chút chua xót.

Dù chỉ mới trôi qua vài tiếng đồng hồ, nhưng tôi cảm giác trái tim mình đang có một sự biến đổi âm thầm. Không còn đơn giản như ban đầu là vì gương mặt nên tôi mới tìm cách tiếp cận Cố Duệ…

Sự thay đổi này thực sự quá mãnh liệt, đến mức chính tôi cũng không dám tin, và cũng chẳng dám đối mặt.

Ngay lúc tôi còn ngồi ngẩn người trên giường thì màn hình điện thoại chợt sáng lên.

Là Cố Duệ!

[An Nhiên, trước khi đi ngủ nhớ uống thuốc, đặc biệt là thuốc chống viêm giảm đau.]

[Nhớ cẩn thận một chút, không được để vết thương dính nước. Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi.]

Tôi hít một hơi thật dài, hình như tôi lại gặp ảo giác nữa rồi.

Cố Duệ đang có ý gì đây? Là đang quan tâm tôi sao?

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play