Dạ Thần Uyên bị siết chặt trong vòng tay của Lục Tư Niên, từng hơi thở nóng bỏng phả lên làn da khiến hắn rùng mình.
“Lục Tư Niên… buông tôi ra!”
Lời nói còn chưa dứt, cổ tay đã bị nắm chặt, rồi cả cơ thể hắn bị kéo về phía trước, ngã vào lòng người đàn ông kia.
"Buông em ra?" Lục Tư Niên bật cười khẽ, ánh mắt đầy nguy hiểm. “Uyên Uyên, anh đã nói rồi, trừ khi em chết, nếu không… cả đời này đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh.”
Hắn không cho Dạ Thần Uyên cơ hội phản kháng, đôi tay siết chặt eo hắn, áp sát hắn vào lồng ngực rắn chắc.
“Em nghĩ rằng chỉ cần nói một câu 'buông tôi ra' là có thể thoát được sao?”
Lục Tư Niên đột nhiên dùng sức, nhấc bổng Dạ Thần Uyên lên rồi quăng thẳng xuống giường.
Cả người hắn đè lên, giam chặt Dạ Thần Uyên dưới thân.
“Anh là ai? Em biết mà, đúng không?”
Dạ Thần Uyên cắn môi, mồ hôi túa ra trên trán.
“Anh là một con quỷ!”
Lục Tư Niên bật cười, đôi môi mỏng nhếch lên đầy tàn nhẫn.
“Nếu là quỷ, vậy em chính là con mồi của quỷ rồi, Uyên Uyên.”
Bàn tay hắn vuốt ve từng tấc da trên gương mặt Dạ Thần Uyên, chậm rãi nhưng lại mang theo sự chiếm hữu đáng sợ.
“Em là của anh.”
“Cả linh hồn, cả trái tim, cả thân thể này... đều là của anh.”
Dạ Thần Uyên muốn vùng vẫy nhưng đôi tay lại bị trói chặt. Lục Tư Niên nhìn vào đôi mắt hắn, giọng nói dịu dàng nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Uyên Uyên, em có biết cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất đáng sợ thế nào không?”
“Anh không muốn thử cảm giác đó.”
“Vậy nên, em cũng đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh nữa.”
Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi đang run rẩy của Dạ Thần Uyên.
Một nụ hôn đầy cưỡng ép, đầy chiếm đoạt, như thể muốn khắc sâu dấu ấn của mình lên người hắn.
“Em có thể ghét anh, có thể căm hận anh, nhưng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trốn thoát.”
“Vì nếu em trốn...”
Lục Tư Niên bóp cằm Dạ Thần Uyên, buộc hắn nhìn thẳng vào mình.
“Anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của em.”
“Dùng dây xích trói em lại, để em không thể chạy được nữa.”
Dạ Thần Uyên cảm thấy trái tim mình chấn động, như thể đang bị kìm kẹp giữa sự sủng ái và giam cầm điên cuồng này.
Hắn không biết... mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.