Dạ Thần Uyên trừng mắt nhìn sợi xích lạnh lẽo khóa chặt cổ chân mình.

Hắn nghiến răng: “Lục Tư Niên! Anh điên rồi à?!”

Lục Tư Niên thản nhiên rót một ly rượu, ngón tay thon dài xoay nhẹ ly thủy tinh, ánh mắt thờ ơ nhìn xuống người dưới giường.

“Nếu không làm vậy, em sẽ lại muốn chạy.”

Dạ Thần Uyên siết chặt nắm đấm, hận không thể lao đến cắn chết tên đàn ông trước mặt. “Tôi không phải tù nhân của anh!”

"Không phải tù nhân?" Lục Tư Niên bật cười, tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, bàn tay nâng cằm Dạ Thần Uyên lên.

“Em là của anh.”

“Là người của anh, là vợ của anh, là tất cả của anh.”

Hơi thở nóng rực phả lên làn da lạnh buốt, khiến Dạ Thần Uyên không khỏi run rẩy.

Hắn gạt tay Lục Tư Niên ra, ánh mắt tràn đầy căm ghét: “Tôi không phải món đồ của anh!”

“Em có chắc không?”

Lục Tư Niên chậm rãi rút điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm.

“Nếu anh trai tôi chết, tài sản của anh ta có phải sẽ thuộc về tôi không?”

Giọng nói trong điện thoại là của Dạ Nhược Ninh – cô em gái mà bố mẹ hắn yêu thương nhất.

Dạ Thần Uyên cảm thấy cả người lạnh ngắt.

“Anh… Anh lấy cái này ở đâu?”

Lục Tư Niên cười nhạt, nâng cằm hắn lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

“Uyên Uyên, cả nhà em chưa bao giờ coi em là người thân.”

“Vậy tại sao em còn phải vì bọn họ mà chống đối anh?”

Dạ Thần Uyên mím môi, không nói được gì.

Lục Tư Niên cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai hắn.

“Ngoan ngoãn ở bên anh… Anh sẽ cho em thấy, thế nào mới là tình yêu thực sự.”

Dạ Thần Uyên trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng đầy căm hận nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tim hắn đập nhanh hơn khi bị Lục Tư Niên ép sát.

“Tôi không cần tình yêu của anh!”

Lục Tư Niên nhướn mày, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

“Không cần? Uyên Uyên, vậy em nói xem, ai là người ngày nào cũng bón thuốc cho em, ai là người ôm em vào lòng mỗi khi em ác mộng, ai là người không ngại bẩn tay vì em mà diệt trừ tất cả những kẻ dám tổn thương em?”

Hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Dạ Thần Uyên, từng cử chỉ đầy trân trọng nhưng cũng mang theo sự chiếm hữu không thể che giấu.

“Là anh.”

Dạ Thần Uyên cắn môi, trái tim rung động một cách khó hiểu. Nhưng lý trí vẫn gào thét muốn thoát khỏi người đàn ông điên cuồng này.

“Anh ép tôi!”

Lục Tư Niên bật cười, cúi đầu, môi chạm nhẹ lên cổ Dạ Thần Uyên.

“Là em tự bước vào cuộc đời anh, Uyên Uyên.”

“Từ giây phút em bị ném lên giường anh đêm đó, em đã thuộc về anh.”

“Dù em có trốn thế nào, anh cũng sẽ kéo em trở lại.”

Hắn cười, nhưng đôi mắt lại tối đi đầy nguy hiểm.

“Trừ khi em chết.”

Dạ Thần Uyên run rẩy, nhưng chưa kịp phản bác thì đã bị Lục Tư Niên bế lên, đặt hắn lên chiếc ghế gần cửa sổ.

Ngoài trời là ánh trăng sáng, nhưng bên trong căn phòng này, chỉ có một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

Lục Tư Niên quỳ một chân xuống, tháo sợi xích trên cổ chân Dạ Thần Uyên ra, thay vào đó là một sợi dây đỏ mảnh mai, tượng trưng cho một sự trói buộc tinh thần.

Hắn nhẹ nhàng nâng bàn chân của Dạ Thần Uyên lên, đặt một nụ hôn lên đó.

“Em không cần trốn nữa, Uyên Uyên. Vì dù có trốn đến đâu… Anh cũng sẽ luôn tìm được em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play