Lục Tư Niên – người thừa kế duy nhất của Lục gia, một trong những gia tộc giàu có và quyền lực nhất trong nước. Thế nhưng, lời đồn trong giới thương trường lại nói rằng hắn vừa già, vừa xấu, lại còn bị mù, chính vì thế đến tận bây giờ vẫn chưa có ai chịu kết hôn với hắn.
Gia tộc Dạ thị, một tập đoàn cỡ trung, đang trên bờ vực phá sản. Vì muốn duy trì công ty, bố mẹ của Dạ Thần Uyên đã quyết định gả con gái út – Dạ Thần Ca – cho Lục Tư Niên, mong rằng cuộc hôn nhân này sẽ giúp họ có chỗ dựa vững chắc.
Nhưng Dạ Thần Ca lại không muốn cưới một kẻ “vừa mù vừa tàn phế” như lời đồn, nên cô ta đã nghĩ ra một kế hoạch: bắt anh trai ruột của mình – Dạ Thần Uyên – giả trang cô ta, thay cô ta kết hôn với Lục Tư Niên.
Dạ Thần Uyên đương nhiên phản đối kịch liệt. Nhưng bố mẹ hắn vốn chưa bao giờ xem hắn là con ruột, từ nhỏ đã luôn thiên vị Dạ Thần Ca. Thế nên lần này cũng không ngoại lệ, bọn họ nhẫn tâm chuốc thuốc Dạ Thần Uyên, trói hắn lại, rồi ném thẳng vào phòng tân hôn của Lục Tư Niên.
Tỉnh lại trong cơn choáng váng, Dạ Thần Uyên nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, xung quanh là một căn phòng xa lạ, tràn ngập mùi hương trầm ấm áp.
Hắn cắn răng, cố gắng cử động nhưng toàn thân mềm nhũn, hiển nhiên là do tác dụng của thuốc.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn lạnh lẽo chạm vào mặt hắn, vuốt ve nhẹ nhàng như đang đánh giá món đồ chơi mới.
“Xem ra em đã tỉnh rồi.”
Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính vang lên bên tai hắn.
Dạ Thần Uyên siết chặt nắm tay, cố nén cơn run rẩy. Cậu biết người trước mặt chính là Lục Tư Niên, vị hôn phu trên danh nghĩa của mình.
"Tôi… không phải Dạ Thần Ca." Hắn khó nhọc mở miệng, giọng khàn đặc vì tác dụng của thuốc.
Bàn tay trên mặt hắn khựng lại, nhưng ngay sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Tôi biết.”
Dạ Thần Uyên tròn mắt. Biết? Hắn biết sao còn...?
"Từ lúc em bước vào, tôi đã biết em không phải Dạ Thần Ca." Lục Tư Niên cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên da hắn. “Bởi vì em đáng yêu hơn cô ta nhiều.”
Mặt Dạ Thần Uyên nóng bừng.
Lục Tư Niên... không bị mù?