Sau đêm tân hôn, Dạ Thần Uyên nghĩ rằng Lục Tư Niên sẽ không để hắn yên, nhưng trái ngược với tưởng tượng, hắn được sủng đến tận trời.
Hắn muốn ăn gì, Lục Tư Niên lập tức sai người mang đến.
Hắn không thích ăn món gì, đầu bếp Lục gia lập tức xóa món đó khỏi thực đơn.
Thời tiết lạnh, Lục Tư Niên đích thân quấn khăn cho hắn, cẩn thận từng chút một.
Hắn cảm thấy chán, Lục Tư Niên kéo hắn vào lòng, ôm đến khi hắn ngủ mới thôi.
Dạ Thần Uyên ban đầu còn kháng cự, nhưng rồi từng chút từng chút một, hắn quen với sự chăm sóc của Lục Tư Niên, quen với hơi ấm của hắn, quen với cảm giác được hắn ôm vào lòng.
Hắn không nhận ra rằng, từng lớp từng lớp phòng bị của mình, đang dần bị Lục Tư Niên phá vỡ.
Dạ Thần Uyên vốn nghĩ, cuộc hôn nhân này sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng hắn đã nhầm.
Lục Tư Niên không chỉ không ngược đãi hắn, mà còn sủng hắn đến tận trời.
Buổi sáng
Mỗi khi hắn vừa thức dậy, đã có người mang nước ấm vào phòng, khăn mặt cũng được chuẩn bị sẵn. Hắn còn chưa kịp làm gì, Lục Tư Niên đã đích thân cầm khăn giúp hắn lau mặt.
"Tôi có tay có chân, không cần anh làm mấy chuyện này." Dạ Thần Uyên ngượng ngùng né tránh.
"Ngoan, để tôi chăm sóc em." Lục Tư Niên cười nhạt, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Buổi trưa
Lúc dùng bữa, Dạ Thần Uyên vô tình nhíu mày khi cắn phải ớt, Lục Tư Niên lập tức đổi toàn bộ đồ ăn, bảo nhà bếp không được để cay dù chỉ một chút.
"Em thích ăn gì, cứ nói với tôi." Hắn nghiêng đầu nhìn Dạ Thần Uyên, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến hắn mất tự nhiên.
"Tôi… tùy anh." Hắn cúi đầu, nhặt cơm, giấu đi đôi tai đang đỏ ửng.
Buổi tối
Sau bữa tối, Lục Tư Niên lại kéo hắn đi tản bộ, nói là giúp tiêu hóa. Nhưng Dạ Thần Uyên biết rõ, tên này chỉ đơn giản là muốn dắt tay hắn đi khắp nơi.
"Lục Tư Niên, buông tay." Hắn thấp giọng, liếc nhìn những người giúp việc đang đứng không xa.
“Không buông.”
“…Có người nhìn.”
“Kệ họ. Tôi thích nắm tay vợ mình.”
Dạ Thần Uyên nghẹn lời. Ai là vợ hắn chứ?
Nhưng mặc kệ hắn vùng vẫy thế nào, bàn tay kia vẫn nắm chặt không buông, cứ thế mà dắt hắn đi hết khu vườn.