10

Bằng chứng thu thập năm đó được vẫn còn trong máy tính của tôi, thời gian trôi qua quá lâu, nhiều thứ đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lúc đại học tôi bận làm thêm, không có thời gian để điều tra lại.

Sau khi anh trai xuất viện, tôi vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa tránh xa hắn.

Hắn không hài lòng, muốn sống chung với tôi, nhưng tôi lắc đầu từ chối: "Như vậy không thích hợp."

Dù sao thì sau này tôi cũng sẽ là người vạch trần hắn.

Tôi bỏ ra hai năm để âm thầm chuẩn bị hết mọi thứ, đến đầu mùa xuân năm thứ ba, tôi bắt đầu liên hệ với bên truyền thông để phơi bày mọi chuyện.

Tôi chìm đắm trong việc trả thù, ngày càng ít nghĩ đến Trần Tòng Cảnh.

Năm tôi hai mươi lăm tuổi, đồng nghiệp cười đùa muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, tôi nhìn vào tin tức Trần Tòng Cảnh sắp đính hôn với tiểu thư Hứa gia, khẽ đáp một tiếng đồng ý.

Tống Như Nhiên, không có gì là không thể vượt qua cả.

Hôm ra ngoài gặp phóng viên, tôi chỉnh trang lại một lượt rồi bước ra khỏi cổng khu chung cư, chợt thấy một chiếc xe sang trọng đỗ bên cạnh.

Khu chung cư này đã cũ kỹ, ngày làm việc chẳng có mấy người qua lại, chiếc xe này trông rất lạc lõng.

Tôi thoáng nghi ngờ, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đầu óc tôi ù lên, lập tức bỏ chạy, nhưng vẫn bị đám vệ sĩ của hắn bắt được, nhét vào trong chiếc xe.

Sau ba năm, Trần Tòng Cảnh lại đến bắt tôi.

11

Vừa mở mắt, tôi lập tức nhận ra mình bị đã trói vào ghế.

Chiếc đèn chùm sang trọng trong biệt thự sáng đến chói mắt, tôi nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ tình cảnh hiện tại.

Trần Tòng Cảnh ngồi trên chiếc ghế sofa trước mặt tôi, hai chân bắt chéo, nhàn nhã nhìn tôi.

Bên cạnh hắn là một chiếc vali đầy tiền mặt.

Bầu không khí ngột ngạt như thời tiết trước cơn bão, khiến người ta khó thở.

Trần Tòng Cảnh nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, chỉ vào chiếc vali, giọng nói nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải thích tiền sao? Chừng này đủ chưa?"

Ba năm trôi qua, dù khí chất đã trở nên chín chắn trầm ổn, hắn vẫn không thể kiềm chế được tính khí của mình.

Tôi quay đầu sang chỗ khác: "Trần Tòng Cảnh, tôi muốn ra ngoài."

"Em dựa vào đâu mà đi?" Trần Tòng Cảnh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, "Em cứ ở đây, không được đi đâu cả."

Tôi mãi chẳng hiểu nổi suy nghĩ của thằng điên này, lớn tiếng phản bác: "Trần Tòng Cảnh, để tôi ra ngoài!"

"Ra ngoài tìm ai? Tên anh trai tốt của em à? Đừng có mà mơ."

Sự nóng nảy và bực tức trên gương mặt hắn ngày càng hiện rõ: "Tống Như Nhiên, em sẽ ở lại đây, không được đi đâu cả."

"Liên quan gì đến anh? Anh lấy quyền gì mà làm vậy? Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, chính miệng anh nói vậy, Trần Tòng Cảnh, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!"

Vết sẹo tan rã trong không vui lúc trước bị tôi thẳng thừng vạch trần, chuyện cũ năm xưa khiến mối quan hệ của chúng tôi máu me đầm đìa, tôi tưởng mình đã không còn quan tâm nữa, không còn quan tâm hắn có thích mình hay không.

Thật ra tôi quan tâm ch đi được.

Trần Tòng Cảnh dường như cũng nghĩ đến chuyện đó, ánh mắt dừng lại một lúc rồi nói:

"Thì sao? Em sẽ mãi mãi nợ tiền của anh, cả đời này em cũng không trả hết được."

"Để tôi ra ngoài, tôi sẽ trả lại cho anh!"

Trần Tòng Cảnh ném tôi vào một phòng ngủ ở tầng hai của biệt thự, cánh cửa đóng chặt ngăn cách mọi thanh âm của tôi, hắn không nghe gì cả, hoàn toàn làm theo ý mình.

"Không thể nào."

12

Tôi còn chưa làm gì đã bị Trần Tòng Cảnh giam lỏng.

Một ngày ba bữa đều do bảo mẫu mang đến, cửa sổ của biệt thự bị đóng chặt từ bên ngoài, tôi hoàn toàn không thể ra được.

Mỗi tối, Trần Tòng Cảnh sẽ ở lại phòng tôi ba mươi phút, rồi khóa chặt cửa từ bên ngoài.

Tôi không biết tin tức tiến triển thế nào, không biết suy nghĩ của Trần Tòng Cảnh, lo nghĩ bất an, nên đã sinh bệnh nặng.

Tôi sốt cao đến mức mơ hồ, trong lúc mơ màng tôi thấy bóng dáng Trần Tòng Cảnh im lặng bước vào, hắn mang theo một chậu nước ấm, cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán tôi.

"Trần Tòng Cảnh." Tôi yếu ớt gọi tên hắn, "Tôi muốn ra ngoài."

Động tác của Trần Tòng Cảnh dừng lại, sau một hồi lâu, giọng nói vang lên trong căn phòng tối tăm, mang theo vài phần bất mãn: "Không được."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay hắn: "Anh cho tôi ra ngoài đi, tôi muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời."

Khi còn học đại học, vì để tiết kiệm tiền, tôi sống ở tầng hầm, cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời, tôi sợ.

Trần Tùng Cảnh lặng lẽ nhìn tôi, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Không được, em sẽ chạy trốn."

Tôi hứa hẹn: "Em sẽ không chạy đâu."

Trần Tòng Cảnh chọn một ngày đẹp trời vào mùa đông, dẹp tất cả công việc sang một bên, để tôi ra khỏi phòng.

Đôi mắt của hắn dính chặt vào tôi, sợ tôi gây ra động tĩnh gì.

Tôi luôn cảm thấy ba năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều.

Trần Tòng Cảnh lúc đầu kiêu ngạo không ai sánh bằng, giờ đây vậy mà lại có chút lo được lo mất.

Tôi mím môi, muốn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với hắn.

Nhưng ngày mai và bất ngờ ngoài ý muốn, tôi luôn không biết cái nào sẽ đến trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play