13

Hứa Tình Thiên đi thẳng vào biệt thự, cô ấy giống hệt như trong bức ảnh trên báo, tự tin, xinh đẹp, và đầy kiêu ngạo.

Cô ấy mở cửa cho tôi ra khỏi phòng, đưa cho tôi một xấp tiền dày, giọng điệu điềm tĩnh.

"Tống tiểu thư, tôi đã nghe về chuyện của cô và Tòng Cảnh hồi đại học, tôi không quan tâm, cũng trách tôi mấy năm đó đã học tâm lý học ở nước ngoài, không thể chăm sóc tốt cho hắn.”

"Gia nghiệp Trần gia lớn mạnh, không thể nào để một cô gái phẩm hạnh không tốt như cô vào làm dâu."

Hứa Tình Thiên nhìn tôi với ánh mắt thương hại: "Cô biết đấy, Tòng Cảnh có bệnh tâm lý, hắn giam giữ cô ở đây, chỉ là vì hắn ghét cô."

"Không có thứ tình yêu nào như thế cả, cô hẳn là biết rõ."

Tôi không biết.

Đã rất lâu rồi tôi không nhận được thứ gì giống như tình yêu, Hứa Tình Thiên nói như vậy, khiến tôi chợt nhận ra có lẽ mình cũng có vấn đề, thế mà lại tham lam nghĩ rằng những gì Trần Tòng Cảnh làm là vì thích tôi.

Sắp xếp đồ đạc xong, tôi ngượng ngùng đứng ở phòng khách, lo lắng hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"

Hứa Tình Thiên ngồi trên ghế sofa nhìn tôi: "Tòng Cảnh bị bệnh, bây giờ đang nhập viện điều trị."

“Tống tiểu thư, đừng nghĩ nữa, cô nên tìm một người bình thường để chung sống."

Tôi hít một hơi thật sâu, cúi người cảm ơn cô ấy, rồi bước ra khỏi cổng biệt thự, trông thấy anh trai tôi đứng ở ngoài.

Chúng tôi đã lâu không gặp.

Tay trái của hắn băng bó treo trước ngực, trên mặt có vết thương, quàng chiếc khăn xám mà tôi từng tặng.

Tôi lo lắng chạy đến: "Anh, anh sao vậy? Ai đánh anh?"

Anh trai tôi tỏ ra đáng thương: "Là Trần Tòng Cảnh."

Sau khi hắn biết tôi bị Trần Tòng Cảnh bắt đi, đã tìm rất nhiều người muốn cứu tôi ra ngoài, nhưng tất cả đều không thành công.

Hắn đã gọi điện cho Trần Tùng Cảnh, muốn hẹn gặp để nói chuyện, không ngờ vừa gặp mặt, Trần Tòng Cảnh đã ra tay đánh hắn.

Hắn cố gắng đưa tay ôm tôi: "Em gái, đừng nghĩ nữa, hai người không hợp đâu."

Tôi lạnh lùng tránh né.

Tôi biết, tôi đã biết từ lâu rồi.

Tôi cũng đã không nghĩ đến từ lâu.

14

Sự xuất hiện đột ngột của Trần Tòng Cảnh đã làm mất chút thời gian của tôi, đợi đến khi tôi đưa tất cả chứng cứ về chuyện quấy rối tình dục cho phóng viên, anh trai đã nhận ra có gì đó không ổn.

Kể từ lúc cùng cha mẹ nuôi của tôi đến bệnh viện tâm thần, hắn đã cảm thấy không đúng, chỉ là không ngờ nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa hết hy vọng.

Anh em loạn luân, chủ đề này đã gây sốt, mọi dư luận đều đổ dồn lên đầu anh trai, gà bay chó sủa giống hệt những tin đồn trong trường năm đó.

Hắn đội mũ lưỡi trai vội vã đến tìm tôi, gõ mạnh vào cửa nhà, vừa gõ vừa hô: "Tống Như Nhiên, em ra đây, em muốn hủy hoại cuộc đời anh sao? Em có xứng với bố mẹ không?"

Tôi đứng trong nhà, giọng điệu kiên quyết: "Là anh đã hủy hoại cuộc đời tôi trước, những gì tôi nợ bố mẹ, đã được trả hết vào khoảnh khắc anh tỉnh dậy."

Những đêm bất an thức trắng ấy thật sự rất khó quên, mỗi giây mỗi phút tôi đều sợ hắn sẽ mở cửa bước vào phòng mình.

Tống Như Tư cuối cùng cũng lột khuôn mặt giả nhân giả nghĩa ấy xuống, chửi rủa điên cuồng, hung hăng nói: "Mày sẽ phải hối hận, cả đời này mày cũng đừng mơ có cuộc sống tốt hơn."

Chẳng biết hắn đã liên lạc với Lục Giang lúc nào, làm một video đính chính, lấy danh tiếng thời đại học của tôi ra để làm văn, nói tôi là người quyến rũ hắn trước.

"Tống Như Nhiên à? Thời đại học cô ta đi làm bạn gái người khác khắp nơi, chẳng hề biết xấu hổ, chuyện này chúng tôi đều biết."

"Cô ta ngày nào cũng theo đuôi một cậu ấm, có đuổi cũng không đi."

Giọng Lục Giang vang lên trong video, kèm theo lời kể chân thành của Tống Như Tư, tôi biến thành một ả đàn bà xấu xa không có lương tâm trong mắt cư dân mạng - không những không biết ơn cha mẹ mà lại còn ăn cháo đá bát.

Thế trận đảo ngược, số lượng người xem càng đông, áp lực từ việc lên tiếng đính chính cũng càng lớn. Tôi đến sở cảnh sát để nộp đơn kiện, lập tức tung số tiền thuốc men mà tôi đã chi trả cho Tống Như Tư suốt mấy năm qua lên mạng.

So với số tiền cha mẹ nuôi tôi đã chi cho tôi, hai bên gần như bằng nhau.

Tôi quyết tâm đấu tranh tới cùng, không ch không thôi.

Còn chưa kịp công bố dữ liệu hóa đơn, độ hot của sự việc đã đột ngột giảm xuống, tôi lập tức nhận ra gì đó, gọi điện cho Trần Tòng Cảnh.

Hắn không bắt máy.

Tống Như Tư hoảng sợ, tổ chức một buổi phát trực tiếp công bố sự việc dưới sự giúp đỡ của Lục Giang. Vừa bắt đầu phát sóng, phòng phát trực tiếp lập tức có hàng chục nghìn người vào xem.

Chỉ là hắn còn chưa nói được mấy câu, Trần Tòng Cảnh đã xuất hiện trên màn hình.

Hắn giành lấy cái điện thoại đang phát trực tiếp, tức giận nhìn vào ống kính, khàn giọng nói: "Tôi chính là cậu ấm đó đây."

Câu tiếp theo là: "Tống Như Nhiên, đứa ngốc nhà em."

Một giây trước khi phòng phát trực tiếp bị ngắt, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tống Như Tư.

15

Cảnh sát gọi điện bảo tôi đến một chuyến, tôi vội vã chạy đến, vừa bước vào cửa đã thấy Trần Tòng Cảnh.

Trên mặt hắn ấy dính máu, khớp ngón tay đỏ bừng, đầy vẻ hung dữ.

Tống Như Tư ngồi một bên, mặt mũi bầm tím, xương mũi bị gãy.

Cảnh sát nói, nếu không đến kịp thời, Tống Như Tư chắc đã bị Trần Tòng Cảnh đánh ch rồi.

"Tòng Cảnh," Tôi thăm dò gọi tên anh ấy, yếu ớt hỏi, "Anh có ổn không?"

Trần Tòng Cảnh nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu, bước đến trước mặt tôi, hung hăng nhíu mày, vừa mở miệng đã nồng nặc mùi thuốc súng.

"Em là đứa ngốc à? Sao lại dùng tiền của anh để cứu hắn? Sao lại không nói với anh?"

"Tống Như Nhiên, trông anh giống người đối xử không tốt với em lắm sao? Mẹ nó sao lại có nhiều người mắng em như vậy chứ?"

Rõ ràng bấy nhiêu năm qua một thân một mình cũng đi được đến tận đây, nhưng khi đối diện với Trần Tòng Cảnh, cảm giác ấm ức khó chịu lại không thể kìm nén được.

Tôi bĩu môi, mắt đỏ lên.

Đây có phải là yêu không? Đây có phải là tình yêu bình thường không?

Tôi không suy nghĩ, không phân tích, không so sánh nữa.

Không bình thường cũng không sao, chỉ cần là yêu là được rồi.

Chỉ cần là tình yêu xa vời của Trần Tòng Cảnh là được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play