7.

Tháng thứ ba kể từ khi tôi và Trần Tòng Cảnh yêu nhau, sắp đến sinh nhật của hắn.

Tiệc sinh nhật của Trần thiếu gia không liên quan gì đến người bình thường như tôi, dù cho tôi có là bạn gái của hắn cũng không có tư cách tham gia.

Nhưng tôi vẫn muốn tặng hắn một món quà.

Đồ đắt tiền thì tôi không mua nổi, nên chỉ tặng thứ có ý nghĩa.

Tôi đã sớm mua vài cuộn len, tranh thủ thời gian làm thêm, đan cho hắn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đặt vào hộp cẩn thận, chỉ chờ đến hôm sinh nhật sẽ tặng cho hắn.

Kết quả, ngày hôm đó, bệnh viện gọi cho tôi một cú điện thoại khẩn cấp, bệnh tình của anh trai không ổn định, cần phải điều trị gấp.

Đầu óc tôi trống rỗng, lập tức bắt xe đến bệnh viện chờ đợi cả ngày.

Nhìn nhân viên y tế ra ra vào vào, tôi kiệt sức ngồi ngoài hành lang bệnh viện, chỉ khi nghe bác sĩ nói đã ổn thì mới thở phào.

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, sinh nhật của Trần Tòng Cảnh đã qua rồi.

Sợi dây nào đó trong đầu tôi đột ngột đứt đoạn, tôi cầm chiếc khăn quàng cổ lao thẳng đến nhà Trần Tòng Cảnh.

Trên đường, tôi mở điện thoại, không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào.

Tôi cố sức bấm chuông cửa nhà Trần Tòng Cảnh, trông thấy hắn mở cửa, mi mắt tràn đầy sự tức giận, sau lưng là một mảng tối đen.

"*Cô đến đây làm gì?"

*Ổng tức nên đổi cách gọi dành cho nu9 từ 'em->cô’ nha.

Tôi đưa chiếc khăn quàng cổ ra, thở hổn hển giải thích: "Trần Tòng Cảnh, sinh nhật vui vẻ."

Hắn như nghe thấy một chuyện buồn cười lắm, mặt đầy vẻ mỉa mai: "Sinh nhật? Cô không xem bây giờ là mấy giờ à?"

Hắn cúi xuống nhìn chiếc khăn quàng cổ trên tay tôi, nhấc nó lên rồi vứt đi thật xa: "Lời chúc muộn màng, món quà rẻ tiền, tôi cho cô nhiều tiền như vậy, cô làm bạn gái tôi thế này đấy à?"

"Tống Như Nhiên, cô mẹ nó thích tôi như vậy đó sao?"

Chiếc khăn quàng cổ sạch sẽ dính đầy đất, cùng với tâm ý của tôi bị giẫm đạp, tôi không chịu đựng nổi nữa, nỗi ấm ức và tức giận như vỡ òa, nhất thời lời nói tuôn trào.

"Trần Tòng Cảnh, với cái tính khí thối nát của anh, căn bản không bao giờ có ai thích anh đâu!"

"Anh không cần thì thôi! *Tôi tặng cho chó cũng không cho anh."

*Bà nu9 cũng đang tức nên đổi từ 'em-> tôi’ nha.

Trần Tòng Cảnh nghiến răng cười lạnh: "Vậy thì cút, cút ra khỏi đây, cút ngay bây giờ."

Cánh cửa bị Trần Tòng Cảnh đóng sầm lại, âm thanh vang trời, tôi thất thần bước đi trên phố, điện thoại reo lên mấy lần.

"Tống tiểu thư, hôm nay bao giờ chị nộp viện phí cho anh Tống ạ?"

Những cuộc gọi thúc giục từ bệnh viện như một lời nguyền, khiến tôi đột ngột dừng bước, quay lại trước cửa nhà Trần Tòng Cảnh.

Tôi cúi đầu nhận lỗi với hắn: "Xin lỗi, lần này là lỗi của em, là do em không nhớ, không quan tâm đến anh, xin anh tha thứ cho em."

Trần Tòng Cảnh khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên hỏi: "Tống Như Nhiên, thích tiền hay thích tôi?"

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, tôi mệt mỏi lắm rồi, thỏa hiệp với hết thảy.

"Thích anh..."

8

Tôi cứ như vậy mà ở bên cạnh Trần Tòng Cảnh, ở bên cạnh hắn hơn nửa năm.

Hắn nổi giận thì tôi dỗ dành, hắn ra lệnh thì tôi nghe theo, dù cho thứ hắn muốn có là trăng trên trời đi nữa, tôi cũng sẽ tìm cách hái xuống cho hắn.

Cuối cùng, sắp tốt nghiệp rồi.

Áp lực đóng viện phí cho bệnh viện nhờ sự cố gắng của tôi đã giảm bớt rất nhiều, bác sĩ điều trị chính gọi điện chúc mừng tôi, anh trai tôi phản ứng ngày càng rõ rệt, rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Tôi rất vui, nhưng trong lòng không hiểu sao lại hơi luống cuống

Trong suốt thời gian này, tôi từng hối hận vô số lần vì đã trêu vào Trần Tòng Cảnh, nhưng cũng vô số lần cảm thấy may mắn vì đã quen biết hắn.

Khi anh trai tôi tỉnh lại, giữa tôi và Trần Tòng Cảnh sẽ ra sao đây?

Tôi thực sự thích hắn.

Nhưng anh trai tôi sẽ không bao giờ đồng ý, từ nhỏ đến lớn, tất cả những bức thư tình tôi nhận được đều bị anh trai tôi xem qua rồi ném vào thùng rác, hắn luôn buồn bã nói với tôi: "Em gái, có anh trai vẫn chưa đủ sao?"

Vốn dĩ là tôi mắc nợ nhà họ Tống.

Tôi định chờ khi anh trai tỉnh dậy sẽ khuyên nhủ hắn, nhưng không ngờ, người từ bỏ trước lại là chính tôi.

Cha của Trần Tòng Cảnh đã điều tra về thân thế của tôi, ông đưa cho Trần Tòng Cảnh xem những bức ảnh tôi đã đi gặp anh trai.

Hắn dẫn theo rất nhiều người đến bệnh viện, đập nát tất cả mọi thứ trong phòng bệnh.

Tôi cầm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, nhìn thấy Trần Tòng Cảnh đang đứng giữa một mớ hỗn độn, hắn nhìn tôi chằm chằm, giọng như bị bật ra từ cuống họng.

"Tống Như Nhiên, *cô lừa tôi."

*Lại tức rồi =))

Hắn luôn biết tôi thích tiền của hắn, hắn nghĩ tôi chỉ đơn giản là thích tiền của hắn.

Đằng sau số tiền đó, là anh trai tôi.

"Cô luôn miệng nói thích tôi, cuối cùng lại dùng tiền của tôi để nuôi tên anh trai mưa của cô, Tống Như Nhiên, cô có biết xấu hổ không?"

Tay chân tôi lạnh toát, ngơ ngác mở miệng: "Không phải, em—"

Tấm chân tình chưa kịp thổ lộ thì đã bị Trần Tòng Cảnh giẫm đạp dưới chân, giẫm nát thành bùn đất.

Hắn nghiến răng cười lạnh, gằn từng chữ:

"Coi như tôi đốt tiền cho người ch đi, cô thật sự nghĩ là tôi thích cô à? Cô cũng xứng sao."

"Tống Như Nhiên, chúng ta kết thúc rồi."

Tôi mà làm gì không tốt trong lúc hẹn hò, Trần Tòng Cảnh kiểu gì cũng sẽ nổi giận, bảo rằng chúng ta chấm dứt.

Tôi luôn hạ giọng dỗ dành hắn.

Nhưng lần này, tôi biết rõ, không giống như những lần trước.

Giữa đống hỗn loạn, tôi nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của anh trai.

9

Sau ngày tôi và Trần Tòng Cảnh hoàn toàn cắt đứt, chúng tôi không gặp lại nhau nữa.

Hắn không liên lạc với tôi, dường như đang chờ tôi đến tìm hắn làm lành giống như trước đây.

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi đã dùng tiền tiết kiệm từ công việc làm thêm để trả hết số tiền viện phí còn lại, trả hết toàn bộ số tiền trong thẻ cho hắn, còn phần chưa trả được thì tôi ghi lại vào sổ nợ.

Chờ sau này đi làm, trả hết số tiền đó, mối quan hệ cuối cùng giữa chúng tôi cũng sẽ không còn.

Tôi lặng lẽ hoàn thành bài bảo vệ tốt nghiệp, thu dọn đồ đạc rồi đi đến bệnh viện quen thuộc.

Anh trai ngồi trên giường bệnh, nhìn dáng vẻ thất thần của tôi, khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện một tia u ám.

Hắn đã biết chuyện giữa tôi và Trần Tòng Cảnh, nhẹ nhàng an ủi tôi.

"Em gái, không sao đâu, anh sẽ mãi ở bên em."

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Lâu rồi không gặp, anh trai."

Tôi đã cố gắng suốt bốn năm vì ngày hôm nay.

Hàng xóm láng giềng từng biết tôi và anh trai rất thân thiết, nhưng họ không biết rằng, anh trai tôi là một kẻ điên.

Năm lớp 7, tôi được Tống gia đón về từ trại trẻ mồ côi, trở thành người một nhà với họ.

Tống gia rất tốt, ngoại trừ anh trai tôi, Tống Như Tư.

Hắn luôn nắm tay tôi mỗi khi đi học và tan học, không cho phép bất kỳ nam sinh nào nói chuyện với tôi, dùng chung cốc nước với tôi, thậm chí còn suýt ngủ chung phòng với tôi.

Viện trưởng trại trẻ mồ côi chưa bao giờ nói về sự khác biệt giữa nam và nữ, cha mẹ nuôi thấy chúng tôi thân thiết, luôn khen ngợi rằng tình cảm của chúng tôi tốt..

Mùa hè năm lớp 11, Tống Như Tư suýt nữa đã xông vào khi tôi đang tắm, tôi hét toáng lên, hắn ở ngoài cửa xin lỗi với giọng điệu xấu hổ: "Xin lỗi em gái, anh uống say, anh không biết có người bên trong."

Nhưng khi tôi bước ra, đi ngang qua hắn, tôi không ngửi thấy chút mùi rượu nào cả.

Tôi kể chuyện này cho người bạn thân của mình, cô ấy khiếp sợ nói rằng, anh trai tôi thích tôi.

Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, hắn có thể thích tôi.

Tôi bảo cô ấy đừng nói ra ngoài, nhưng ngày hôm sau, tin đồn về tôi và anh trai đã lan tràn khắp nơi.

Cha mẹ nuôi vội vàng đến trường, mắng tôi không biết xấu hổ, tự cho mình là đúng, giận đến mức định tát tôi.

Tống Như Tư đứng chắn trước mặt tôi, ngăn những lời đồn đại lại, đau lòng nói: "Tất cả là lỗi của con, chỉ tại con quá thương em gái, quá muốn đối xử tốt với em, quá muốn bảo vệ em, mới khiến em có những hiểu lầm như vậy."

"Mọi người muốn mắng thì mắng con đi, đừng trách em ấy."

Tống Như Tư là học sinh nổi tiếng của trường, học giỏi, tính tình tốt, mọi người đều thích hắn, mọi người đều tin hắn.

Nhìn dáng vẻ giả dối của anh trai, tôi biết, tôi không sai.

Tôi bắt đầu âm thầm thu thập bằng chứng về việc anh trai quấy rối tình dục tôi, sau khi hoàn thành, tôi đưa bằng chứng cho cha mẹ nuôi xem.

Họ im lặng nhìn tôi, sau một lúc lâu, bảo tôi đừng làm to chuyện.

"Như Nhiên, chúng ta đã nuôi con bao nhiêu năm rồi, con không thể hủy hoại anh trai được, con nhịn một chút, được không?"

Họ bảo tôi nhịn một chút, lập tức đưa anh trai tôi đến bệnh viện tâm thần, trên đường đi thì bị một chiếc xe tải có tài xế say rượu đâm phải.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp trả thù, đã phải vì ân nghĩa của cha mẹ nuôi mà chu cấp cho Tống Như Tư nằm trên giường bệnh.

Bây giờ, cuối cùng hắn đã tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play