4

Chỉ là ông trời không muốn để tôi sống quá tốt, nhất định phải cho tôi nếm mùi đau khổ.

Trên đường đi mua bữa sáng cho Trần Tòng Cảnh, tôi chạy như bay đến quầy đông khách nhất của căng tin, nhanh nhẹn nói: "Chào dì, ba cái bánh sữa trứng, một cái bánh hẹ trứng không trứng, hai cốc sữa đậu nành."

Trần Tòng Cảnh không thích ăn trứng. Lần đầu tiên tôi mua bánh lá hẹ trứng cho hắn, hắn lạnh lùng nhìn tôi rồi vứt hết bữa sáng vào thùng rác.

Nhưng hắn lại thích ăn bánh hẹ.

Căng tin không bán món này, tôi phải năn nỉ mãi dì bán hàng mới đồng ý làm thêm vài cái bánh hẹ không trứng khi làm bánh hẹ trứng.

Dì đưa tất cả bữa sáng cho tôi, trên đường về lớp, tôi đụng phải vài tên nhà giàu mới nổi thuộc dạng khó đối phó.

Họ đều là những kẻ không ưa gì Trần Tòng Cảnh.

Tôi định đi đường vòng, nhưng lại bị họ nhìn thấy, chặn tôi lại bên đường.

"Đây chẳng phải là bạn gái của Trần đại thiếu gia sao? Đang đi mua bữa sáng cho hắn à?"

Tôi cúi đầu ôm lấy bữa sáng: "Cảm phiền tránh đường."

Lục Giang cười khẩy, đưa tay chạm vào mặt tôi: "Còn giả vờ trinh trắng làm gì? Trước đây chẳng phải cô cũng là bạn gái tôi sao? Sao lúc đó không thấy cô nịnh bợ thế này?"

Lục Giang là kẻ quyền lực nhất trong nhóm này, một năm trước vì để tìm chút trò tiêu khiển, gã đã thuê tôi đóng giả bạn gái gã trong ba tháng.

Ba tháng, mười vạn.

Không có lý do gì để từ chối.

Ban đầu chúng tôi đã thỏa thuận rằng khi hết thời hạn sẽ đường ai nấy đi, nhưng gã lại được đà lấn tới, muốn kéo tôi vào khách sạn.

Tôi không đồng ý, gã tức giận chửi rủa tôi, nói tôi là loại đàn bà lẳng lơ ai cũng có thể ngủ, bôi xấu danh tiếng của tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh tay Lục Giang, giọng nói đầy giận dữ: "Lục Giang, chơi đủ chưa?"

Lục Giang trông càng kích động hơn, giật lấy sữa đậu nành trong tay tôi rồi đổ hết lên người tôi.

"Tống Như Nhiên, cô không biết điều thì đừng trách."

Lục Giang dùng ánh mắt cao ngạo phán xét tôi: "Trần Tòng Cảnh có biết trước đây cô từng làm bạn gái người khác để kiếm tiền không? Cô ở bên hắn chẳng phải cũng vì tiền sao? Hắn cho cô bao nhiêu, tôi sẽ cho cô gấp đôi."

Tôi cố chấp đứng yên tại chỗ, cúi đầu không nói lời nào, chỉ bật ra một câu từ trong cổ họng: "Không phải, tôi thích hắn."

Lục Giang cười phá lên.

Người xung quanh ngày càng đông, vô số ánh mắt chỉ trỏ về phía tôi, tôi vô cùng khó xử, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng Lục Giang đã chặn hết mọi đường thoát của tôi.

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, đám đông đột nhiên im lặng.

Tôi nghe thấy âm thanh của ghế ma sát với mặt đất.

5.

Chiếc mũ áo hoodie của Trần Tòng Cảnh đội trên đầu, hắn rũ mắt, kéo một cái ghế đi về phía tôi.

Hắn ngày càng đến gần, không khí xung quanh càng trở nên nặng nề, đến mức cuối cùng, hơn một nửa đám đông đã rời đi.

Lục Giang quay đầu nhìn bóng dáng Trần Tòng Cảnh, cười nhạo một tiếng: "Anh hùng cứu mỹ nhân phải không? Trần Tòng Cảnh, tao nói cho mày biết, mày—"

Chiếc ghế trong tay Trần Tòng Cảnh bất ngờ đập mạnh lên đầu Lục Giang.

Máu tươi lập tức nổ tung trong làn sương mù buổi sớm mai, Lục Giang ôm đầu thét lên thảm thiết, những người đứng xem còn lại nhanh chóng tản ra, mấy kẻ theo phe Lục Giang trên mặt đều hiện rõ vẻ hoảng sợ không thể tin nổi.

Trần Tòng Cảnh đặt ghế xuống, chắn trước mặt tôi, ánh mắt đầy sự bực bội không thể kìm nén: "Con chó từ đâu ra, sủa loạn gì thế, ồn ch đi được."

Máu từ đầu Lục Giang chảy ra ngày càng nhiều, gã không cam tâm, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

Trần Tòng Cảnh cau mày, lần nữa vung ghế lên đập mạnh vào lưng gã: "Cô ấy nói thích tao, mày mẹ nó bị điếc à?"

Lục Giang hoàn toàn ngất xỉu.

Trần Tòng Cảnh xoay người, lau tay vào chỗ sạch trên quần áo của tôi, rút chiếc bánh hẹ trong tay tôi ra cắn một miếng, sau khi ăn xong dùng ngón tay quẹt vết sữa đậu nành trên mặt tôi rồi đưa vào miệng liếm.

Giọng nói đầy bất mãn: "Đều nguội hết rồi."

Toàn thân tôi run lên, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau cảnh tượng vừa rồi, nhìn Trần Tòng Cảnh mà không dám nói lời nào.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ hắn nổi điên, sợ đến mức chân tay lạnh toát, không thở nổi.

Trần Tòng Cảnh yên lặng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy chế giễu, rồi quay người đi về phía lớp học.

"Tống Như Nhiên, theo sau tôi."

Tôi vội vàng làm theo, đi theo sau hắn, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Lục Giang được các nhân viên y tế nhanh chóng đưa lên xe cấp cứu, còn chiếc ghế mà Trần Tòng Cảnh mang đến, chân ghế dính máu, bị giữ lại tại hiện trường như một công cụ gây án.

Còn thủ phạm thì đã ung dung bỏ đi.

6.

Khi tôi nhận ra sự vui buồn thất thường của Trần Tòng Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ rơi lên người mình, tôi càng trở nên cẩn trọng hơn.

Sợ nói nhiều sai nhiều, tôi trầm mặc ít nói phục vụ Trần Tòng Cảnh.

Chuyện của Lục Giang không hề ảnh hưởng gì đến Trần Tòng Cảnh, nhưng hắn dường như nhận ra sự khác thường của tôi, đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.

Tôi đến nhà hàng trước mười phút, trông thấy Trần Tòng Cảnh đã đợi ở đó từ lâu.

Hắn quan sát tôi từ đầu đến chân, giọng điệu khó hiểu: "Mấy bộ đồ tôi mua cho em đâu? Sao không mặc?"

Mấy bộ quần áo hàng hiệu xa xỉ mà hắn tiện tay tặng, tôi đã đem đi bán hết rồi.

Tôi không dám thừa nhận, chỉ cười ngượng ngùng: "Đắt quá, em sợ làm hỏng."

Tôi không biết Trần Tòng Cảnh tin vào danh tiếng ham hư vinh của tôi bao nhiêu, chỉ đành cố gắng chữa cháy: "Em không nỡ mặc."

Nghe xong, Trần Tòng Cảnh cười một tiếng: "Thật à?"

Hắn lập tức đưa tôi đến cửa hàng thời trang, lại mua cho tôi rất nhiều quần áo.

Tôi xách theo hơn mười chiếc túi đi theo sau Trần Tòng Cảnh, nhìn thấy hắn đút tay vào túi, giọng điệu thờ ơ.

"Sợ gì chứ? Đâu phải không có cái để thay."

Bất chợt, mắt tôi nóng lên.

Sau khi gia đình gặp chuyện, tôi như cây lau yếu ớt lay lắt trong mưa gió, không biết lúc nào sẽ gục ngã.

Trần Tòng Cảnh đã chống đỡ cho tôi giữa cơn bão.

Mặc dù ban đầu tôi chỉ muốn tiền của hắn.

Tôi phải đáng xấu hổ mà thừa nhận, vào khoảnh khắc này, tình cảm của tôi dành cho Trần Tòng Cảnh không liên quan đến tiền bạc, không liên quan đến vật chất, mà là rung động một cách hổ thẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play