Tống Hoài Chiêu giãy giụa, cố đẩy Lục Cẩn Ngôn ra nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn. Cánh môi bị cắn đến tê rát, anh tức giận nghiến răng, lạnh lùng nói:

“Buông ra, Lục Cẩn Ngôn! Anh không có quyền!”

Lục Cẩn Ngôn bật cười, nhưng ánh mắt hắn lại sắc lạnh như dao.

"Không có quyền?" Hắn siết chặt eo Tống Hoài Chiêu, kéo anh sát vào mình. “Tống Hoài Chiêu, em có biết ba năm nay tôi đã phát điên như thế nào không? Em nghĩ đổi tên, đổi họ, trốn sang nước ngoài là có thể thoát khỏi tôi sao?”

Hắn cúi đầu, kề sát tai anh, giọng nói mang theo nguy hiểm cùng chiếm hữu.

“Em có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ tìm ra em.”

Tống Hoài Chiêu cảm thấy cả người mình như bị bao phủ bởi hơi thở của hắn. Anh cố gắng bình tĩnh, cười lạnh:

“Anh điên rồi, Lục Cẩn Ngôn. Tôi không còn là người của anh nữa. Ba năm trước, tôi đã thoát khỏi địa ngục đó.”

Lục Cẩn Ngôn nheo mắt, cười nhạt. “Thoát khỏi địa ngục?”

Hắn đột ngột bế bổng Tống Hoài Chiêu lên, mặc cho anh vùng vẫy.

“Vậy thì để tôi nhắc em nhớ lại… ai mới thực sự là chủ nhân của em.”

Cửa xe mở ra, hắn đẩy Tống Hoài Chiêu vào bên trong, đóng sập cửa lại.

Chiếc xe lăn bánh, chở cả hai vào màn đêm vô tận.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, ánh đèn thành phố vụt qua kính cửa sổ. Tống Hoài Chiêu ngồi bất động, ánh mắt tối lại. Anh biết rõ, một khi đã rơi vào tay Lục Cẩn Ngôn lần nữa, muốn thoát thân không phải chuyện dễ dàng.

"Lục Cẩn Ngôn, rốt cuộc anh muốn gì?" Anh cất giọng lạnh lùng.

Lục Cẩn Ngôn ngồi đối diện, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên đầu gối. Hắn nhếch môi: “Em nghĩ sao?”

Hắn rướn người tới gần, dùng ngón tay nâng cằm Tống Hoài Chiêu lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ba năm trước, tôi đã để em đi một lần. Nhưng lần này, em đừng mong có cơ hội thứ hai.”

Tống Hoài Chiêu hất tay hắn ra, ánh mắt lóe lên sự phản kháng. “Anh bắt tôi thì được gì? Anh nghĩ có thể nhốt tôi suốt đời sao?”

Lục Cẩn Ngôn cười khẽ, đôi mắt sắc bén đầy nguy hiểm. “Nếu nhốt em không được, thì tôi sẽ khiến em không còn lý do để rời đi nữa.”

Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự lớn nằm tách biệt trên sườn đồi. Lục Cẩn Ngôn không nói thêm lời nào, chỉ kéo mạnh Tống Hoài Chiêu ra khỏi xe, dẫn thẳng vào trong.

“Từ giờ trở đi, đây là nhà của em.”

Cửa đóng lại, chặn đứng mọi đường lui của anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play