Giới thiệu một chút về tên truyện và nhân vật.

Tên: Lục Cẩn Ngôn - Enigma 

        Tống Hoài Chiêu - Alpha 

Gia thế: Lục Cẩn Ngôn ông trùm xã hội đen 

               Tống Hoài Chiêu tổng tài công ty không lớn cũng không nhỏ.

Tên truyện: Em Là Của Tôi Đừng Hòng chạy.

Bắt đầu.

Đêm khuya, con đường vắng vẻ chỉ còn những ánh đèn đường lẻ loi hắt xuống mặt đường ướt lạnh.

Tống Hoài Chiêu vừa rời khỏi công ty, lái xe về nhà. Khi đi ngang một con hẻm nhỏ, ánh mắt anh bất giác dừng lại—một người đàn ông đang nằm đó, hơi thở yếu ớt, người đầy vết thương.

Không hiểu sao, Tống Hoài Chiêu không thể bỏ mặc. Anh nhanh chóng bước xuống xe, đến gần người đàn ông ấy. Mái tóc đen hơi rối, gương mặt đẹp nhưng tái nhợt, trên khóe môi còn vương chút máu.

Tống Hoài Chiêu nhíu mày, ánh mắt trầm xuống:

“Anh còn tỉnh không?”

Người đàn ông đó chậm rãi mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chằm chằm, khóe môi nhếch nhẹ, giọng khàn khàn nhưng lại đầy kiêu ngạo:

“Cứu tôi, cậu sẽ không thiệt đâu...”

Tống Hoài Chiêu khẽ cau mày, nhưng vẫn nhanh chóng đỡ người đàn ông lên xe.

Dọc đường về, anh nhìn thoáng qua người đang ngồi ở ghế phụ—người này rõ ràng bị thương rất nặng, thế nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ bình tĩnh, thậm chí còn có chút ý cười khó hiểu.

Về đến nhà, Tống Hoài Chiêu cẩn thận đặt hắn lên giường, xử lý vết thương. Bấy giờ, anh mới lên tiếng:

“Anh là ai? Bị thương thế này mà còn có tâm trạng cười?”

Người đàn ông nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc, chậm rãi nói:

“Lục Cẩn Ngôn.”

Tống Hoài Chiêu dừng tay, cái tên này... hình như anh từng nghe qua ở đâu đó.

Lục Cẩn Ngôn mở mắt, khẽ cười:

“Tôi nhớ mặt cậu rồi, sau này cậu chính là của tôi.”

Tống Hoài Chiêu nhướng mày:

“Anh bớt nói nhảm đi.”

Anh không biết rằng, ngay từ khoảnh khắc cứu người này, số phận hai người đã hoàn toàn ràng buộc với nhau.

Nhiều năm sau…

Tống Hoài Chiêu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có một bước ngoặt như vậy.

Anh vốn chỉ muốn cứu một mạng người, nhưng từ đó về sau, Lục Cẩn Ngôn liền như một cơn ác mộng quấn lấy anh, vừa bá đạo vừa điên cuồng. Mặc cho anh từ chối thế nào, người kia vẫn không chịu buông tay.

Nhưng rốt cuộc… mọi chuyện cũng phải có hồi kết.

Tống Hoài Chiêu đồng ý liên hôn với con gái của một tập đoàn lớn để củng cố vị thế của công ty mình. Ngày cưới, anh khoác lên người bộ vest trắng, từng bước tiến lên lễ đường.

Chỉ là—

“ẦM!!”

Cánh cửa lớn bị đá văng ra, một bóng dáng cao lớn sải bước vào. Lục Cẩn Ngôn đứng giữa đám đông, ánh mắt đỏ ngầu, giọng trầm thấp nhưng mạnh mẽ:

“Tống Hoài Chiêu, em nghĩ em có thể thoát khỏi tôi sao?”

Không ai kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đứng trước mặt anh. Một tay túm lấy eo anh, một tay nâng cằm anh lên, ép anh phải nhìn thẳng vào hắn.

“Em là của tôi.”

Không ai dám ngăn cản, thậm chí đến cô dâu cũng sững sờ.

Tống Hoài Chiêu cau mày, cố gắng giằng ra nhưng vòng tay của Lục Cẩn Ngôn như gọng kìm, ghì chặt anh vào lồng ngực hắn.

"Lục Cẩn Ngôn, anh đừng làm loạn!" Giọng anh trầm ổn nhưng không giấu nổi sự tức giận.

Lục Cẩn Ngôn bật cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo vô cùng. Hắn cúi xuống sát tai anh, giọng nói vừa bá đạo vừa nguy hiểm:

“Làm loạn? Em nghĩ em có thể kết hôn với người khác khi tôi còn sống sao?”

Nói dứt câu, Lục Cẩn Ngôn bế bổng Tống Hoài Chiêu lên trước sự kinh hoàng của tất cả mọi người. Đám vệ sĩ của hắn lập tức tiến vào, chặn mọi lối đi.

“Dừng lại! Đây là hôn lễ của tôi, anh không thể làm vậy!”

"Không thể?" Lục Cẩn Ngôn cúi xuống, đặt một nụ hôn mạnh bạo lên môi anh ngay giữa bao ánh nhìn. Khi hắn ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cường thế:

“Cả thế giới này, có chuyện gì mà tôi không thể làm?”

Tống Hoài Chiêu siết chặt nắm tay. Hôm nay, dù muốn hay không, anh cũng không thể trốn thoát khỏi người đàn ông này.

Lục Cẩn Ngôn đưa Tống Hoài Chiêu về một biệt thự xa hoa nằm biệt lập với thế giới bên ngoài.

Cửa khóa chặt. Căn phòng rộng lớn nhưng chỉ có duy nhất một lối thoát – cũng chính là nơi Lục Cẩn Ngôn đứng.

"Hoài Chiêu, em định trốn đi đâu?" Hắn cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu thẳm không che giấu nổi cơn cuồng loạn.

Tống Hoài Chiêu trừng mắt nhìn hắn, giọng trầm lạnh:

“Lục Cẩn Ngôn, anh có biết mình đang làm gì không?”

Hắn nghiêng đầu, chậm rãi bước tới gần, cúi xuống nhìn anh. “Tôi biết rất rõ. Tôi đang dạy cho em một bài học... bài học rằng, em không thể rời khỏi tôi.”

Mỗi ngày, Lục Cẩn Ngôn đều xuất hiện trước mặt anh, dịu dàng chăm sóc nhưng lại không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.

Mọi liên lạc bị cắt đứt. Điện thoại, internet, thậm chí cả những bộ quần áo cũ cũng bị thay thế, tất cả đều là thứ mà hắn chọn lựa.

"Em chỉ có thể nhìn tôi, nghĩ đến tôi, yêu tôi." Lục Cẩn Ngôn ôm siết lấy anh, ánh mắt điên cuồng.

Tống Hoài Chiêu cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

Liệu anh có thể thoát khỏi cạm bẫy của người đàn ông này!?

Tống Hoài Chiêu đã đợi cơ hội này quá lâu.

Ngay khi Lục Cẩn Ngôn nhận được cuộc gọi khẩn cấp và rời khỏi biệt thự, anh lập tức hành động.

Khóa cửa phòng ngủ tuy chắc chắn, nhưng anh đã quan sát cách mở nó từ trước. Chỉ mất chưa đầy năm phút, cánh cửa bật mở.

Anh nhanh chóng thay một bộ quần áo giản dị, cầm theo một con dao nhỏ phòng thân rồi men theo lối đi bí mật mà anh đã lén quan sát trong những ngày bị giam cầm.

Bên ngoài trời tối, nhưng anh không có thời gian do dự.

Phải rời khỏi đây trước khi Lục Cẩn Ngôn quay lại!

Nhưng vừa chạy được một đoạn, tiếng còi xe vang lên phía xa. Một chiếc xe quen thuộc phanh gấp ngay trước mặt.

Cửa xe bật mở. Một bóng dáng cao lớn bước xuống.

Lục Cẩn Ngôn đứng đó, ánh mắt tối sầm lại khi nhìn thấy anh.

“Hoài Chiêu, em thật sự dám chạy sao?”

Tống Hoài Chiêu cắn môi, nắm chặt con dao trong tay.

“Lục Cẩn Ngôn, tôi không phải con rối của anh!”

Không có thời gian để suy nghĩ, anh quay người bỏ chạy.

Nhưng Lục Cẩn Ngôn đã sớm lao đến, nhanh chóng bắt lấy tay anh, ghì chặt vào lòng.

"Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?" Hắn thì thầm bên tai, giọng khàn khàn nguy hiểm.

Tống Hoài Chiêu vùng vẫy, nhưng sức lực của hắn quá lớn.

Anh bị ép trở lại xe, cánh cửa đóng sập.

Trên đường trở về biệt thự, không ai nói gì.

Chỉ có bàn tay Lục Cẩn Ngôn siết chặt đến mức khiến cổ tay anh đỏ ửng.

“Tôi sẽ dạy cho em một bài học... để em không còn nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”

Ánh mắt hắn tối sầm lại, mang theo một cơn giận dữ điên cuồng.

Chiếc xe chạy nhanh trên con đường vắng, bầu không khí trong xe căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Tống Hoài Chiêu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn anh như một con thú săn mồi, khiến tim anh đập loạn.

Về đến biệt thự, hắn lôi anh ra khỏi xe, bước đi mạnh mẽ, không cho anh bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Cửa phòng ngủ đóng sập.

Lục Cẩn Ngôn đẩy anh xuống giường, ánh mắt hắn tối lại, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm.

“Hoài Chiêu, em thật sự làm tôi phát điên.”

Tống Hoài Chiêu nghiến răng, cố gắng không để bản thân tỏ ra yếu đuối.

“Lục Cẩn Ngôn, anh nghĩ có thể ép buộc tôi cả đời sao?”

Hắn cười nhạt, cúi người xuống gần hơn.

“Không phải ép, mà là dạy dỗ.”

Bàn tay hắn siết chặt cằm anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu trong đó lại có một tia đau đớn khó nhận ra.

“Tại sao em cứ muốn rời xa tôi? Tại sao em không thể nhìn tôi dù chỉ một lần?”

Tống Hoài Chiêu im lặng.

Hắn đã điên cuồng đến mức này rồi sao?

“Tôi không thuộc về anh, Lục Cẩn Ngôn.”

Hắn khẽ nhắm mắt, sau đó cười nhẹ, nhưng nụ cười đầy sự nguy hiểm.

“Vậy để xem, sau ngày hôm nay, em còn có thể nói câu đó nữa không.”

Lục Cẩn Ngôn không cho Tống Hoài Chiêu thêm cơ hội phản kháng, hắn cúi xuống, ánh mắt tối lại, bàn tay thô bạo ghìm chặt lấy anh.

“Em trốn? Em nghĩ có thể thoát khỏi tôi sao?”

Tống Hoài Chiêu nghiến răng, cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của hắn quá mạnh, từng hơi thở của anh đều bị hắn khống chế.

“Lục Cẩn Ngôn, anh điên rồi.”

“Phải, tôi điên rồi, điên vì em.”

Hắn cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia chiếm hữu.

“Tôi đã cho em cơ hội, nhưng em hết lần này đến lần khác phản bội tôi. Được thôi, vậy từ bây giờ, tôi sẽ giữ em bên cạnh, xem em còn dám trốn nữa không.”

Bàn tay hắn siết chặt hơn, hơi thở phả sát bên tai anh, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm.

“Em sẽ không có cơ hội rời khỏi tôi nữa đâu, Hoài Chiêu.”

Tống Hoài Chiêu siết chặt nắm tay, đôi mắt anh ánh lên sự tức giận nhưng cũng bất lực.

“Lục Cẩn Ngôn, anh muốn gì? Nếu là tiền, tôi có thể cho anh, nếu là quyền lực, tôi cũng có thể giúp anh, nhưng đừng ép tôi.”

Lục Cẩn Ngôn bật cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.

“Tiền? Quyền lực? Em nghĩ tôi cần những thứ đó sao? Từ đầu đến cuối, thứ tôi muốn chỉ có một—chính là em.”

Hắn vươn tay nâng cằm Tống Hoài Chiêu, ép anh đối diện với mình.

“Tôi đã quá dung túng em rồi, cứ nghĩ chỉ cần kiên nhẫn thì em sẽ quay lại. Nhưng em lại hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra, thậm chí còn muốn kết hôn với người khác. Được thôi, nếu em đã không chịu ngoan ngoãn ở bên tôi, vậy thì tôi sẽ dùng cách của mình để giữ em lại.”

Tống Hoài Chiêu hít sâu, ánh mắt lóe lên sự đau đớn.

“Anh không thể ép tôi yêu anh được.”

Lục Cẩn Ngôn cúi sát xuống, giọng hắn trầm thấp, mang theo ý vị nguy hiểm.

“Vậy sao? Vậy em cứ thử xem, ở bên tôi lâu như vậy, liệu em có còn dám nói như thế nữa không?”

Tống Hoài Chiêu nhìn thẳng vào mắt Lục Cẩn Ngôn, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó tả.

"Tôi sẽ không yêu anh." Anh cắn răng, giọng điệu lạnh lùng.

Lục Cẩn Ngôn bật cười, nhưng ánh mắt lại đầy chiếm hữu.

“Không sao, em không cần yêu tôi. Chỉ cần em thuộc về tôi là đủ.”

Nói rồi, hắn không cho Tống Hoài Chiêu thêm cơ hội phản kháng, một tay giữ chặt lấy eo anh, tay còn lại nâng cằm ép anh ngước lên.

Tống Hoài Chiêu giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi vòng tay siết chặt như gông xiềng. Anh cảm nhận được hơi thở bá đạo của Lục Cẩn Ngôn phả lên da mình, khiến anh không khỏi rùng mình.

"Lục Cẩn Ngôn, anh điên rồi!" Anh gằn giọng, cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo.

"Đúng, tôi điên rồi. Điên vì em." Lục Cẩn Ngôn nghiến răng, ánh mắt đỏ rực như dã thú bị kích thích.

Hắn hạ giọng, kề sát bên tai Tống Hoài Chiêu, giọng nói khàn khàn nguy hiểm:

“Tôi đã để em rời đi một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play