Tống Hoài Chiêu nằm trên giường, cả người rệu rã, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn Lục Cẩn Ngôn. Anh nghiến răng quát:
“Lục Cẩn Ngôn! Anh có còn là con người không?!”
Lục Cẩn Ngôn chỉ cười nhạt, ung dung ngồi xuống mép giường, tay chậm rãi vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tống Hoài Chiêu. Hắn nghiêng đầu, giọng điệu đầy bá đạo nhưng cũng pha lẫn sự si mê:
“Tôi chưa bao giờ nhận mình là người tốt, Hoài Chiêu. Nhưng tôi biết mình muốn gì, và tôi muốn em.”
Tống Hoài Chiêu tức đến mức không thở nổi, bàn tay siết chặt ga giường đến trắng bệch. Anh nghiến răng gằn từng chữ:
“Muốn tôi? Anh coi tôi là thứ gì?! Một món đồ để chiếm hữu à?”
Lục Cẩn Ngôn cúi xuống, kề sát mặt anh, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm:
“Không phải đồ vật, mà là người của tôi.”
Tống Hoài Chiêu gạt mạnh tay hắn ra, tức giận đến mức suýt mất kiểm soát. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt điên cuồng của Lục Cẩn Ngôn, giọng nói đầy khinh thường:
“Anh đúng là bệnh hoạn.”
Lục Cẩn Ngôn bật cười trầm thấp, ánh mắt không hề có chút tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ thích thú. Hắn cúi xuống, chạm nhẹ vào môi Tống Hoài Chiêu, thì thầm:
“Vậy thì em cứ chấp nhận đi, vì anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi tôi.”
Tống Hoài Chiêu nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Lục Cẩn Ngôn, ánh mắt tràn đầy chống cự. Anh nghiến răng, giọng nói lạnh như băng:
“Anh nghĩ có thể giam cầm tôi cả đời sao? Lục Cẩn Ngôn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thoát khỏi anh!”
Lục Cẩn Ngôn cười nhạt, đưa tay nâng cằm anh lên, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện:
“Em có thể thử. Nhưng nếu em trốn, tôi sẽ bắt em về, từng lần từng lần một, cho đến khi em không còn sức mà rời đi nữa.”
Tống Hoài Chiêu tức giận đến mức run rẩy, nhưng cơ thể rã rời khiến anh không thể phản kháng. Anh quay mặt đi, không muốn nhìn thấy nụ cười bá đạo kia nữa.
Lục Cẩn Ngôn nhìn anh một lúc, rồi bất chợt cúi xuống, đặt lên cổ anh một dấu hôn đỏ chói, giọng nói khàn khàn:
“Hoài Chiêu, dù em có ghét tôi thế nào cũng không quan trọng. Tôi chỉ cần em thuộc về tôi.”
Tống Hoài Chiêu nhắm mắt, trong lòng lạnh lẽo như băng. Anh biết mình không thể thoát khỏi người đàn ông này dễ dàng… nhưng anh cũng không định từ bỏ.