Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Triệu Thanh Dao lại bị người ta lừa, nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm về phong thư trong tay Triệu Trường Canh.
Thị lực của Triệu Hướng Vãn tốt, mặc dù phong thư đã bị mở ra, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ dấu bưu điện: “Chú Trường Canh, chú cho cháu mượn phong thư xem một chút được không ạ?”
Kể từ sau khi Triệu Hướng Vãn lên đại học, địa vị của cô ở trong thôn cũng tăng lên, Triệu Trường Canh đưa phong thư tới cho cô, lên tiếng dặn dò: “Cháu đừng làm nhăn nhé, chú còn phải đưa cho mẹ và anh trai của bé Dao xem nữa đấy.”
Là một phong thư được dán vô cùng bình thường, người nhận thư là Triệu Trường Canh, địa chỉ gửi qua bưu điện chỉ có vẻn vẹn sau chữ, thành phố Di An, tỉnh Liêu. Kiểu chữ hơi nhỏ, có chút ngây thơ, những nét chéo thường sẽ được đánh cong lên một chút trông rất đẹp mắt, đúng là bút tích của Triệu Thanh Dao.
Bức thư này là do Triệu Thanh Dao viết, nhưng bởi vì không viết rõ địa chỉ gửi thư, thế nên người nhà không thể liên lạc được với cô ấy. Ra nước ngoài hai năm không có tin tức gì, tên họ cũng không nói cho người nhà biết, chắc chắn có vấn đề.
Dấu bưu điện trên phong thư có hơi nặng nề, in lên khiến chữ viết bị che mờ, nhìn không được rõ ràng lắm, cần phải xem cẩn thận. Triệu Hướng Vãn giơ phong thư lên trước mắt, nheo mắt lại cố gắng kiểm tra thử.
Dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Hướng Vãn khiến Triệu Trường Canh cảm thấy kỳ lạ. Bé Ba nhà Triệu Nhị Phúc học đại học Công An, công an ấy mà… không phải là cảnh sát sao? Chẳng lẽ con bé phát hiện ra cái gì không đúng sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play