Triệu Thanh Vân ỷ vào thân phận của mình, vẫn luôn đứng ở xa xa. Nhìn thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, nụ cười trên mặt Triệu Thần Dương càng lúc càng trở nên nịnh nọt, lấy lòng, mí mắt không ngừng nhướng lên, lớn tiếng nói: “Đã xong chưa? Đi thôi!”
Triệu Thần Dương vội vàng ngẩng đầu, miễn cường nặn ra vẻ mặt vui vẻ: “Cha, chúng con sắp xong rồi, sắp xong rồi.”
Cô lại thấp giọng, bảo đảm với Triệu Hướng Vãn: “Chị cứ yên tâm, tôi sẽ không nói bậy, cầu xin chị, cầu xin chị đấy...”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái.
Triệu Thần Dương như trút được gánh nặng, thở dài một hơi: “Vậy, tôi đi nhé?”
Triệu Hướng Vãn phất phất tay, Triệu Thần Dương giơ tay lau mồ hôi trên trán, sau đó chạy đi.
Bên kia, mấy thôn dân vừa tản ra, bây giờ lại tụ lại một chỗ, vây quanh Triệu Trường Canh, hỏi: “Bé Dao đi đâu rồi? Có về ăn tết hay không? Trong thư viết cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT