Triệu Hướng Vãn tán thưởng nhìn Triệu Trọng Vũ một cái.
Triệu Trọng Vũ nhận được sự khích lệ, tiếp tục phân tích: “Một nơi rất tối, không có đèn điện, chỉ có dùng nến để viết thư, e rằng chỉ có ở những thôn trong núi xa xôi chưa được kéo điện mà thôi.”
Anh ta còn chưa nói xong, “ầm” một tiếng.
Triệu Trường Canh tựa người vào lưng ghế, té ngã xuống đất.
Người bên cạnh luống cuống tay chân, đỡ ông ấy dậy, lúc này Triệu Trường Canh khóc lóc, lớn tiếng nói: “Bé Dao của tôi! Ôi… bé Dao của tôi!”
Triệu Trường Hưng thấy ông ấy khóc khàn cả giọng, cảm thấy không đành lòng, vội vàng an ủi: “Đừng nóng, đừng nóng, chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn mà. Chúng ta có nhiều người như thế, nhất định có thể tìm được bé Dao về.”
Triệu Trường Canh nắm chặt lấy tay Triệu Trường Hưng, run rẩy nói: “Trường Hưng, Trường Hưng, anh phải giúp em đưa bé Dao về đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play