Chuyện này Thịnh Tái Trung đối đáp vẹn toàn hơn Thịnh Tái Thiên, không biết vì sao trước đó hai người họ chẳng đối chiếu lời khia cho tốt.
Chu Phi Bằng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thịnh Tái Trung nói: “Sau đó? Sau đó Tiểu Thiên trở về khách sạn, tôi lái xe về công ty. Mãi đến ngày 25, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi nói cha tôi đã chết, tôi trở về mới biết là Tiểu Thiên vô tình giết cha. Ai! Sau khi mọi người rời đi, Tiểu Thiên trở về nói thật với chúng tôi, tôi với mẹ tôi đều chết lặng.”
Chu Phi Bằng hỏi: “Mấy người yêu cầu cậu ấy đến đầu thú ở sở cảnh sát thành phố sao?”
Thịnh Tái Trung thở dài một hơi: “Chúng tôi cũng chẳng còn cách nào. Mẹ tôi nấu cơm, Tiểu Thiên đi tắm, ba người chúng tôi ăn một bữa cơm xong thì Tiểu Thiên lập tức rời đi. Mẹ tôi cũng không ngăn được nó, tôi cũng chẳng có biện pháp, ai! Nhưng mà tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất bào chữa cho nó, chỉ hy vọng nó ở chỗ đó mọi người đối xử với nó tốt một chút. Nó cũng không phải là một đứa trẻ xấu, nó chỉ là lỡ tay một chút, thật sự chỉ là vô tình thôi. Cha tôi đối xử với nó tốt như vậy, sao nó có thể muốn giết cha tôi được chứ?”
[Cho nó một trăm lá gan nó cũng chẳng dám ra tay với Thịnh Thừa Hạo. Lỡ tay? Sao có thể là lỡ tay được?]
[Đúng là thằng ngu.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT