Anh quay mặt về phía cửa sổ, hai tay giơ ngang, hai chân chậm rãi đung đưa qua lại.
Áo sơ mi trắng, quần kaki, phần tóc mái bù xù che đi phần lông mày của anh, hai mắt sáng tựa như sao trên trời.
Quý Chiêu đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xem như không nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào. Gió đêm từ xa thổi tới, lướt qua gò má, hai tai, kẽ ngón tay và mơn trớn hai chân, dịu dàng ôm lấy toàn thân anh.
Hứa Tung Lĩnh kéo Quý Cẩm Mậu lùi về sau, nghiêm túc khiển trách: “Kêu cái gì mà kêu! Nếu lỡ anh làm cậu ấy giật mình khiến cậu ấy rơi xuống thì phải làm sao?”
Quý Cẩm Mậu hoàn toàn hoảng hốt, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, ông ấy vội vàng kéo tay Hứa Tung Lĩnh, nói một cách khó khăn.
“Làm thế nào? Phải làm thế nào đây? Nếu thằng bé chết, tôi cũng không sống nổi nữa đâu! Tôi chỉ có một mình nó thôi, nhà họ Quý chúng tôi cũng chỉ có một mình nó thôi. Bố tôi mất sớm, một tay mẹ tôi nuôi tôi khôn lớn. Lúc Quý Chiêu ra đời, Đan Phong mất máu nhiều suýt nữa đã không qua khỏi, tôi buộc phải tàn nhẫn triệt sản, thế nên tôi và Đan Phong chỉ có một đứa con trai, mẹ tôi cũng chỉ có một đứa cháu nội…”
Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn, lúc này Quý Cẩm Mậu nào còn phong thái của nhà giàu nhất nữa chứ, ngay cả chuyện bí mật như “triệt sản” mà cũng nói ra hết, hoàn toàn là một người cha già lo lắng chuyện sống chết của con trai.
Lạc Nhất Huy chạy tới, đỡ Quý Cẩm Mậu, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Dượng à, cháu thật lòng xin lỗi, là lỗi của cháu, để cháu khuyên thằng bé.”
Nhìn thấy Lạc Nhất Huy mà ông ấy vô cùng tin tưởng, Quý Cẩm Mậu chỉ hận không thể tát anh ta hai cái.
Biết rõ Quý Chiêu mắc bệnh tự kỷ, cho dù có chịu ấm ức cũng chẳng biết cách bày tỏ sự bất bình, lúc ở một mình chỉ có thể để mặc người khác bắt nạt mình. Thế mà sao anh ta có thể bỏ mặc Quý Chiêu một mình trên sân thượng hơn mười phút như thế?
Mười mấy phút đó, đủ để một người chết nhiều lần rồi đấy!
Bây giờ xin lỗi thì có ích gì? Nói xin lỗi thì có tác dụng gì nữa? Nếu Quý Chiêu xảy ra chuyện gì, Quý Cẩm Mậu sẽ là người đầu tiên bóp chết Lạc Nhất Huy!
Thế nhưng, khi nghe Lạc Nhất Huy nói sẽ đi khuyên nhủ Quý Chiêu, nghĩ đến tuổi tác của hai người cũng tương đối, lại lớn lên bên nhau, nói không chừng Quý Chiêu sẽ chịu nghe lời anh ta, trong lòng Quý Cẩm Mậu lại cảm thấy thêm chút hy vọng. Mũi ông ấy thổi ra bong bóng, giơ tay lau mặt, cố gắng ổn định cảm xúc của mình: “Vậy cháu nhỏ giọng một chút, cố gắng khuyên nó đi vào nhé.”
Nhận được sự đồng ý của Quý Cẩm Mậu, Lạc Nhất Huy bước đến gần cửa sổ, nhìn về phía Quý Chiêu đang ngồi trên khung thép.
Mặt Lạc Nhất Huy bị ánh đèn neon nhiều màu sắc như đỏ, xanh, vàng chiếu vào, trông mờ mờ ảo ảo.
Không khí tại hiện trường hết sức căng thẳng.
Hứa Tung Lĩnh vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, âm thầm cho người gọi cảnh sát đặc nhiệm, nhân viên cứu hoả tới hỗ trợ, sau đó lại cho người tìm dây an toàn chữa cháy tới, chuẩn bị tự mình xuất trận cứu người.
Hai chân Lư Mạn Ngưng như nhũn ra, đưa tay vịn vào vách tường hành lang thở gấp.
Triệu Hướng Vãn nín thở, chăm chú nhìn mọi nhất cử nhất động của Lạc Nhất Huy, nhớ đến việc Phùng Hồng Anh đã từng mắng Lạc Nhất Huy chẳng phải người tốt đẹp gì, Triệu Hướng Vãn càng cảm thấy cảnh giác hơn, muốn đọc thử suy nghĩ trong lòng anh ta.
Nhưng…
Cô chẳng đọc được gì.
Dường như trong lòng Lạc Nhất Huy có một lớp bình phong thật dày che chắn ở đó, không thể đọc ra được gì.
Thuật đọc tâm không có tác dụng, Triệu Hướng Vãn lại càng cảnh giác hơn.
Người mưu mô thường sẽ giấu tâm sự của mình rất sâu, sẽ không dễ bộc lộ ra ngoài, trừ phi cảm xúc kích động thì mới có thể đọc được một chút.
Triệu Hướng Vãn từ từ tiến đến gần, âm thầm đánh giá người thanh niên trẻ tuổi sáng chói trước mặt này.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng, quần tây đen, giày da đen, bên hông cũng đeo một sợi dây nịt da cũng màu đen nốt, bởi vì cả người đều là màu đen, vậy nên phần da màu vàng của chiếc dây nịt trở nên vô cùng nổi bật. Cho dù Triệu Hướng Vãn không biết nhiều thương hiệu đắt tiền, nhưng cũng có thể nhìn ra chiếc dây nịt này có giá không rẻ.
Mẹ của Quý Chiêu là cô của Lạc Nhất Huy, dáng vẻ của hai người có mấy phần tương tự, đều có làn da trắng và tròng mắt đen. Tuy nhiên Lạc Nhất Huy có khuôn miệng to, phần môi hơi mỏng, mái tóc ngắn, để lộ vầng trán rộng, trông nam tính hơn Quý Chiêu một chút.
Lạc Nhất Huy bắt đầu nói chuyện.
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, cố gắng hít thở thật nhẹ, rất sợ sẽ kích động đến Quý Chiêu.
“Quý Chiêu, chơi có vui không nào? Em có đói bụng chưa? Về nhà ăn cơm thôi.”
Tiếng nói của Lạc Nhất Huy dịu dàng, ấm áp lại ung dung, tựa như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, vô tình gặp nhau trên đường nên tiện thể nói chuyện phiếm vài câu.
Triệu Hướng Vãn đứng cách Lạc Nhất Huy khoảng một thước, lúc ánh đèn neon chiếu xuống, cô nhìn thấy ánh mắt anh ta đang nheo lại.
Con người khi nhìn thấy thứ mình yêu thích, con ngươi sẽ mở to lộ vẻ thích thú, trái lại khi nhìn thấy một chuyện hay một người mình không thích, hai mắt sẽ thu nhỏ lại.
Sự thay đổi của ánh mắt thường không chịu sự khống chế của ý thức con người, điều này rất khó làm giả.
Mặc dù không thể đọc được suy nghĩ của Lạc Nhất Huy, nhưng thông qua sự thay đổi biểu cảm trên mặt anh ta, Triệu Hướng Vãn có thể kết luận… Lạc Nhất Huy không thích, thậm chí còn rất chán ghét Quý Chiêu.
Câu chuyện cậu con trai ngốc nhà địa chủ mà Phùng Hồng Anh dùng để kích thích Quý Chiêu cũng là do Lạc Nhất Huy kể cho bà ta nghe. Nếu như việc này là do anh ta cố tình tạo ra, thế thì tâm tư của người này sâu không tưởng tượng được.
“Quý Chiêu, anh mới đi có một lúc thôi, sao em lại chạy tới nơi này rồi? Bữa tiệc cảm ơn tối nay em còn chưa ăn gì, mau đi thôi, chúng ta cùng ăn cơm thôi nào.”
Con ngươi Lạc Nhất Huy chuyển động nhanh chóng, từ dưới lên rồi dừng lại phía trên bên phải.
Khi một người nào đó đang xây dựng hình ảnh và âm thanh trong đầu, con ngươi thường sẽ hướng lên phía bên phải.
Gặp phải tình huống thế nào con người mới cần phải tự xây dựng hình ảnh và âm thanh như vậy? Chỉ có thể là lúc đang cố gắng phát huy trí tưởng tượng, sáng tạo ra một vài câu chuyện vô căn cứ mà thôi.
Bây giờ Lạc Nhất Huy không vẽ tranh cũng không viết tiểu thuyết, lại càng không phải đang trong trạng thái làm việc, ra sức tạo ra hình ảnh và âm thanh hư cấu như thế, hiển nhiên là vì để che giấu chân tướng, cũng đều là nói dối.
Nói dối? Lạc Nhất Huy rời đi vì đau bụng là nói dối? Anh ta cố ý rời đi, tại sao chứ?