Lư Mạn Ngưng biết tình hình khẩn cấp, vội vã chạy nhanh trên đôi giày cao gót rời đi.
Đôi mắt của Phùng Hồng Anh đảo nhanh, sự căng thẳng cao độ khiến đầu óc mụ mị của bà ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
[Khi Quý Chiêu vào phòng vẽ, cậu ta sẽ ở đó từ ba đến bốn tiếng, Đoạn Dũng nào chịu ngồi yên mà canh. Quý Chiêu vừa vào phòng vẽ, Đoạn Dũng đã vội vàng chạy theo, đến mức không thèm đợi Lạc Nhất Huy về. Mình thật ngốc, biết rõ Quý Chiêu không phải là người bình thường, tại sao lại nhiều lời nói gì về thằng con ngốc của địa chủ để kích động cậu ta chứ? Nếu không kích động cậu ta, cậu ta sẽ không vào phòng vẽ, nếu cậu ta không vào phòng vẽ, Đoạn Dũng cũng không dám chạy đi. Nếu Đoạn Dũng không chạy đi, thì rào chắn cầu thang sẽ không bị mở ra. Nếu rào chắn không mở, Quý Chiêu sẽ không thể ra ngoài...]
Phùng Hồng Anh đã giúp Triệu Hướng Vãn suy luận rõ ràng.
Triệu Hướng Vãn quay đầu nói với Hứa Tung Lĩnh: “Sau khi Lạc Nhất Huy rời đi, Phùng Hồng Anh đã dùng lời nói kích động Quý Chiêu. Quý Chiêu rời khỏi ban công và đi thẳng vào phòng vẽ. Đoạn Dũng nghĩ rằng không có gì to tát nên rời khỏi tầng thượng, xuống cầu thang tìm Lương Đông Dung, và để tiện cho việc quay lại, anh ta chỉ treo ổ khóa hờ trên rào chắn.”
Hứa Tung Lĩnh hiểu ra, gật đầu: “Làm tốt lắm!”
Triệu Hướng Vãn nói: “Nhưng tôi không biết lý do gì mà Quý Chiêu, lẽ ra nên ở trong phòng vẽ, lại đi ra ngoài, theo sau Đoạn Dũng xuống lầu.” Đoạn Dũng chỉ treo hờ ổ khóa, Quý Chiêu sau khi mở rào chắn thì để mọi thứ lại như cũ, chứng tỏ anh là một người rất quy củ.
Quý Cẩm Mậu nghiến chặt răng, sắc mặt rất khó coi.
Quý Chiêu từ chối giao tiếp với người khác, sống trong thế giới cô độc của mình. Quý Cẩm Mậu và vợ đã thử vô số cách, chạy khắp nơi tìm thầy thuốc. Khó khăn lắm Quý Chiêu mới có chút thành tựu, được đội lên chiếc vương miện của họa sĩ thiên tài, nhưng Quý Cẩm Mậu biết, con trai ông ấy không giống người bình thường.
Thường thì vợ ông ấy luôn ở bên cạnh Quý Chiêu, nhưng gần đây Lạc Đan Phong vừa làm phẫu thuật phụ khoa, cần ở nhà dưỡng bệnh, nên đã gọi Lạc Nhất Huy đến giúp đỡ.
Trợ lý sinh hoạt, bảo vệ, quản gia, thang máy riêng, cầu thang khóa chặt - Quý Cẩm Mậu nghĩ mình đã sắp xếp rất ổn thỏa, chờ sau khi xong bữa tiệc cảm ơn triển lãm tranh, ông ấy sẽ lên tầng đón con trai về nhà.
Nhưng… đúng là trùng hợp!
Lạc Nhất Huy đúng lúc đó bị đau bụng phải đi vệ sinh.
Má Phùng kích động Quý Chiêu, khiến anh rời khỏi ban công vào phòng vẽ;
Đoạn Dũng nghĩ rằng Quý Chiêu đã vào phòng vẽ sẽ không ra nữa, nên mở rào chắn cầu thang xuống tầng 11 tìm người tình.
Không biết vì sao Quý Chiêu lại không vẽ tranh nữa, mà đi thẳng xuống tầng dưới.
Quý Cẩm Mậu tức giận túm lấy cổ áo Phùng Hồng Anh, khuôn mặt mập mạp của ông ấy rung lên bần bật, giọng nói gằn qua kẽ răng: “Rốt cuộc bà đã nói gì? Tại sao lại chọc giận Quý Chiêu!” Chắc chắn là bà ta đã nói gì đó, nếu không thì Quý Chiêu sẽ không ra khỏi phòng vẽ chỉ sau vài phút như vậy.
Phùng Hồng Anh vốn đã sợ Quý Cẩm Mậu, bị ông ấy quát như vậy, đâu còn dám trả lời. Dù cổ bị siết chặt đến nỗi khó thở, mắt trợn trắng, Phùng Hồng Anh vẫn không nói lời nào.
Lúc này Quý Cẩm Mậu căm hận người phụ nữ này đến cực điểm, càng siết chặt thêm, ánh mắt hắn lóe lên sự hung hãn.
Chu Phi Bằng sợ xảy ra chuyện, vội kéo hai người ra.
Phùng Hồng Anh ngã khuỵu xuống đất, vừa ho vừa thở dốc.
Chắc chắn là bà ta đã nói gì đó khiến Quý Chiêu đau lòng! Quý Cẩm Mậu trừng mắt nhìn Phùng Hồng Anh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Đúng rồi, hồi nhỏ mỗi khi Quý Chiêu buồn đều sẽ trèo lên cây. Ngồi trên cành cây, dang rộng hai tay, đung đưa hai chân, giải phóng cả hai tay hai chân. Chỉ có như vậy, nó mới cảm thấy vui vẻ.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Quý Cẩm Mậu kích động, lớn tiếng hỏi: “Ở đâu có cây lớn? Khách sạn có chỗ nào có thể ngồi thoải mái, thả lỏng tay chân không?”
Tầng trên cùng của khách sạn có vài cây thấp, đại sảnh tầng dưới có cây cảnh, nhưng không có chỗ nào để ngồi.
Xung quanh khách sạn toàn là tường kính, trơn trượt, không thể trèo lên được.
Phòng khách thì không khí tù túng, Quý Chiêu không thích.
Dường như Quý Cẩm Mậu nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại không nhớ ra, ông ấy lo lắng đến mức bứt tóc xoay vòng vòng.
Những người xung quanh thấy ông ấy như con ruồi mất đầu chạy lung tung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết phải an ủi như thế nào.
Chỉ có Triệu Hướng Vãn nghe được tiếng lòng của ông ấy, đầu óc nhanh chóng vận động.
Quý Chiêu không thích ở trong phòng, thích ở ngoài trời? Nhưng ngoài tầng trên cùng ra, xung quanh khách sạn toàn là tường kính, không còn chỗ nào có thể tiếp xúc với không khí lưu thông.
Anh không ở tầng trên, mà đã xuống tầng dưới.
Anh muốn tìm một chỗ có thể ngồi đung đưa tay chân.
Chờ đã, đung đưa tay chân?
Ý tưởng lóe lên, Triệu Hướng Vãn hét lên: “Biển quảng cáo!”
Cả người Quý Cẩm Mậu chấn động một cái, chợt ngẩng đầu, lảo đảo đi về phía thang máy: “Lên lầu mười, lên lầu mười, ở cuối hành lang có cửa sổ, có thể nó đã trèo ra ngoài từ chỗ đó.”
Hứa Tung Lĩnh vẫn không ngừng thúc giục: “Hà Minh Ngọc đâu rồi? Đã gọi điện thoại cho cục cảnh sát chưa? Khi nào mấy tên cảnh sát chết tiệt đó mới tới?” Nhìn thấy Quý Cẩm Mậu đột nhiên xông ra ngoài như người mất hồn, có hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Tim Triệu Hướng Vãn suýt rơi ra khỏi lồng ngực.
Ban nãy lúc vừa tới đây, cô đã nhìn thấy tấm biển quảng cáo dài treo thật cao bên phía tây của khách sạn. Khi màn đêm buông xuống, đèn neon sẽ sáng lên, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy chói mắt.
Bảng hiệu neon của khách sạn Tứ Quý dài khoảng chín mét, được hàn vào tường bằng khung thép, nếu như Quý Chiêu thật sự trèo lên đó, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng!
Là lầu mười đấy, mấy khung thép chống đỡ bảng hiệu có thể chịu lực được tới đâu chứ? Một người đàn ông trưởng thành ngồi lên đó, hơn nữa tay chân còn lắc lư, lỡ như sập xuống thì phải thế nào?
“Đội trưởng Hứa, tổng giám đốc Quý nghĩ ra được một nơi, có thể Quý Chiêu đang ở đó, chúng ta lên đó xem thử.” Theo lời giải thích của Triệu Hướng Vãn, tất cả mọi người đều lao về phía cầu thang.
Lầu mười.
Có gió thổi tới.
Ánh đèn neon chiếu xuyên lớp cửa sổ, tô điểm cho mặt đất chỗ hành làng thêm nhiều màu sắc.
Cả người Quý Cẩm Mậu nằm nhoài ra ngoài cửa sổ, khàn giọng kêu lên: “Quý Chiêu…”
Ba khung thép hình tam giác, một đầu được hàn vào tường, một đầu khác lại đỡ tấm biển quảng cáo dài chín mét kia. Mấy sợi dây điện nằm tứ tung đung đưa trên không trung, ánh đèn trang trí tô điểm cho màn đêm thật đẹp.
Lúc này có một người đang ngồi ở tầng dưới chót trên khung thép.