“Không muốn ăn cơm sao? Thế không được đâu, nếu như em đói bụng, vậy thì cô và dượng sẽ giết chết anh mất. Ha ha…” Lạc Nhất Huy có vẻ căng thẳng há to miệng, cười lớn.

Hai tay đang giơ ngang của Quý Chiêu có chút thay đổi.

Ánh mắt Quý Cẩm Mậu sáng lên, thấp giọng lên tiếng thúc giục Lạc Nhất Huy: “Thằng bé có phản ứng rồi, tranh thủ thời gian gọi nó trở vào đi.”

Lạc Nhất Huy “ừ” một tiếng, trong mắt thoảng hiện lên vẻ khác lạ: “Quý Chiêu à, trời tối rồi, gió cũng nổi lên rồi, em rất lạnh đúng không? Thế này đi, em từ từ đứng dậy, anh đỡ em.”

Hai tay Quý Chiêu bắt đầu đung đưa lên xuống, sau đó từ từ xoay đầu lại, ánh đèn neon phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong tròng mắt đen lanh lợi của anh, trông hệt như hai viên đá quý xinh đẹp.

Lúc mặt Quý Chiêu chuyển hướng nhìn sang khu vực hành lang của khách sạn, Triệu Hướng Vãn cũng nhìn thấy rõ ràng, đôi môi khô khốc của anh mím chặt, mái tóc rối bời, cả người khẽ run. Ánh mắt anh mê mang, con ngươi không có tiêu cự, tựa như vẫn còn trong giấc mộng.

Trạng thái này không đúng.

Tiến gần thêm một bước nữa, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng nhìn rõ được nội tâm của Quý Chiêu.

Thế giới nội tâm của anh không giống người bình thường.

Sau khi có được thuật đọc tâm, ở trong mắt Triệu Hướng Vãn, người bình thường giống như một chiếc radio, chỉ cần chỉnh đúng tần số, tiếng nói trong lòng sẽ truyền đến tai. Nhưng Quý Chiêu lại giống như một chiếc tivi đen trắng, khi tiếp cận anh, trong đầu Triệu Hướng Vãn hiện lên những hình ảnh động.

Một nơi hoang dã phủ đầy tuyết, những bông hoa tuyết rơi đầy trên đất, trông vừa xơ xác vừa yên tĩnh. Một con chim sơn ca trắng muốt bay trên không trung, lúc này nó đang liều mạng vỗ cánh, cố gắng tìm cho mình một nhánh cây để nghỉ chân.

Trong giọng nói của Lạc Nhất Huy chứa đầy vẻ cám dỗ: “Rất tốt, đừng nhìn xuống, từ từ thôi nào, trước tiên em vịn vào cây cột bên cạnh rồi đứng lên đi, sau đó đi trên khung thép. Không sao đâu, anh đang đưa tay qua này, anh đi về phía này đi.”

Quý Cẩm Mậu căng thẳng nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động của Quý Chiêu, trong lòng thấp thỏm không yên. Vừa mong đợi Quý Chiêu sẽ nghe lời đi tới, nhưng cũng sợ anh không cẩn thận té xuống đất.

Giọng nói của Lạc Nhất Huy vang lên, hình ảnh vốn đang yên tĩnh trong lòng Quý Chiêu bỗng náo động, một trận gió lớn thổi tới cuốn lấy lớp tuyết dày đọng trên mặt đất, gào thét, phẫn nộ. Cánh của con sơn ca cũng bị trận gió lớn lay động, bắt đầu bay lượn ở tầm thấp.

Trong thế giới của Quý Chiêu, anh hóa thân thành con sơn ca kia, chẳng trách vì sao anh lại ngồi trên khung thép này, bởi vì chỉ có khi ở nơi này, anh mới có thể vỗ “đôi cánh” của mình, cố gắng bay lượn để thoát khỏi vùng hoang dã yên tĩnh này.

Lời nói của Lạc Nhất Huy cũng không hề trấn an Quý Chiêu gì cả, trái lại còn khiến nội tâm đang yên tĩnh của anh nhiễu loạn.

“Quý Chiêu, anh đang đứng đây chờ em này, mau tới đây đi. Ba em, mẹ em, và cả má Phùng, Đoạn Dũng… mọi người đều đang chờ em đấy.”

Ánh đèn neon nhấp nháy lúc sáng lúc tối, Quý Chiêu chợt mở mắt ra, nhìn thẳng về phía Lạc Nhất Huy.

[Cuối cùng!]

Cảm xúc của Lạc Nhất Huy chập chờn, bức bình phong vừa dày vừa nặng trong nội tâm anh ta cuối cùng cũng nứt ra một lỗ nhỏ, Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng lòng anh ta. Nhưng chỉ với hai chữ đã khiến adrenaline trong cơ thể cô tăng vọt.

Tên Lạc Nhất Huy này đúng là cao thủ tâm lý học, anh ta đang tìm kiếm nhược điểm của Quý Chiêu. Và bây giờ, cuối cùng anh ta cũng tìm được rồi!

[Hai từ má Phùng đã thành công kích thích Quý Chiêu. Không ngờ Quý Chiêu chẳng để tâm đến việc gì, thế mà câu chuyện đứa con trai ngốc nhà địa chủ kia lại có thể kích động cảm xúc trong lòng anh. Ánh mắt cậu ta cuối cùng cũng tập trung lại, hiển nhiên đã bắt đầu tiếp nhận tin tức bên ngoài rồi.]

“Má Phùng…” Lạc Nhất Huy vừa định tiếp tục, lúc này Quý Cẩm Mậu đã nhanh tay che miệng anh ta lại.

Đừng thấy Quý Cẩm Mậu trông mập mạp như thế, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, ông ấy cũng phát hiện Quý Chiêu không ổn, liều mạng che miệng Lạc Nhất Huy lại, thấp giọng khiển trách: “Má Phùng đã bị sa thải rồi, đừng nhắc tới bà ta nữa.”

Quý Cẩm Mậu nghe Triệu Hướng Vãn nói từ má Phùng sẽ có thể kích thích Quý Chiêu, thế là quyết định đuổi người này cách xa Quý Chiêu, nào có thể để Lạc Nhất Huy nhắc đến tên của bà ta chứ? Hiện giờ Quý Chiêu đang trong cảnh nguy hiểm, không thể xảy ra sơ suất được, chắc chắn không thể để Lạc Nhất Huy nói năng lung tung ở đây được.

Lạc Nhất Huy trừng mắt nhìn, trong miệng phát ra tiếng “ê a”, liên tục gật đầu.

Lúc này, Quý Cẩm Mậu mới buông tay ra, lên tiếng cảnh cáo: “Nói chuyện cho cẩn thận.”

Bức bình phong trong lòng Lạc Nhất Huy lại xuất hiện một lần nữa, một chút tiếng lòng cũng không lộ ra bên ngoài. Thế nhưng Triệu Hướng Vãn cũng biết anh ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nào còn dám để anh ta nói chuyện nữa?

Triệu Hướng Vãn lùi về sau hai bước, nói hỏi bên tai Chu Phi Bằng: “Giữ anh ta lại giúp tôi.”

“Cái gì?” Chu Phi Bằng không kịp phản ứng, hỏi lại một câu. Lạc Nhất Huy vẫn luôn ở bên cạnh trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, đang định dụ dỗ anh quay trở vào, sao Triệu Hướng Vãn lại yêu cầu giữ anh ta lại chứ?

“Anh ta có vấn đề.”

Lời nói của Triệu Hướng Vãn ngắn ngủi, nhẹ nhàng, thế nhưng lại mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ, khiến Chu Phi Bằng nhanh chóng hành động.

Anh ta tựa như một con mãnh hổ lao xuống núi, cùng với thể lực hạng nhất, Chu Phi Bằng vụt qua. Trước sự chứng kiến của mọi người, anh ta chế trụ cánh tay Lạc Nhất Huy, đẩy một cái rồi xoay một cái, kéo hai tay anh ta ra sau lưng.

Cùi chỏ tay phải đặt trên đỉnh đầu, cả khuôn mặt của Lạc Nhất Huy bị đẩy sát vào vách tường.

Lạc Nhất Huy vừa bị Quý Cẩm Mậu bịt miệng, còn chưa kịp lấy hơi đã bị Chu Phi Bằng khống chế, bất chấp sự đau đớn từ gò má và hai tay, anh ta kêu lên: “Anh, anh, anh đang làm gì đấy!”

Lư Mạn Ngưng không hiểu, lật đật kéo con trai: “Phi Bằng, con làm gì thế? Cậu ấy là cháu trai của vợ chủ tịch đấy, cậu ấy còn đang cứu người kia mà!”

Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một đám người đang tụ tập trên hành lang, cảnh sát đặc nhiệm và phía cứu hoả vẫn chưa có mặt, Hứa Tung Lĩnh sợ nếu lâu quá Quý Chiêu sẽ không nhịn được nữa, sau khi nhận lấy dây an toàn, anh ta lập tức đeo lên người, chuẩn bị bò ra ngoài kéo Quý Chiêu trở vào.

Nếu như cảm xúc Quý Chiêu không ổn định, e rằng kế hoạch của Hứa Tung Lĩnh khó mà thực hiện được.

Triệu Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, giải thích với Quý Cẩm Mậu: “Lời nói của Lạc Nhất Huy đã kích thích Quý Chiêu rồi, không thể để anh ta tiếp tục nói nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play