Chính xác mà nói, Triệu Thần Dương là kẻ trộm, đã trộm đi cuộc sống vốn dĩ thuộc về Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn lại một lần nữa nhớ về sự kiện năm mười tuổi khi cô bị sét đánh, sau khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình có được năng lực đọc được suy nghĩ của những người khác.
Triệu Thần Dương ôm lấy cánh tay cô, khóc lóc thảm thiết như thể rất chân thành, nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa cô: Sét đánh mà không chết được à? Đúng là cái mạng đê hèn thật mà!
Từ năm sáu tuổi, Triệu Thần Dương đã bắt đầu học thêu thùa, làm nũng nói rằng không thể để tay bị thô ráp vì sẽ làm xước đồ. Triệu Hướng Vãn thương em gái, giúp cô ta giặt quần áo, gọt bút chì, chải tóc. Mọi công việc bẩn thỉu, nặng nhọc như cắt cỏ cho lợn, cho lợn ăn, cho gà ăn, dọn chuồng gà, quét nhà… đều do cô làm.
Thế nhưng, cô em gái mà cô hết lòng bảo vệ lại thầm nguyền rủa cô chết đi.
Người mẹ ngồi bên giường thở dài, miệng thì nói nhà nghèo, nhưng trong lòng lại lạnh lùng nói: Có tiền cũng không cho mày dùng! Suốt bốn năm nay, mỗi tháng Triệu Thanh Vân đáng chết kia chỉ cho có mười đồng, làm sao đủ cho mày ăn mặc.
Người cha thật thà, nhân hậu luôn tỏ ra ân cần, miệng nói rằng: "Bố thương con nhất" nhưng trong lòng lại nghĩ: Không phải con ruột, có nuôi cũng không thân quen.
Triệu Hướng Vãn cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc sụp đổ.
Không phải con ruột!
Mọi nỗi ấm ức tràn ngập trong lòng, Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên hiểu ra, khó trách cha mẹ luôn thiên vị Triệu Thần Dương, hóa ra là như vậy.
Tại sao cô lại chạy ra ngoài trong cơn mưa sấm sét rồi bị sét đánh? Vì mẹ nói nhà không có tiền, không thể lo cho hai đứa cùng đi học, muốn Triệu Hướng Vãn nghỉ học về giúp việc nhà. Lần đầu tiên Triệu Hướng Vãn cãi lại gia đình, kiên quyết không từ bỏ việc học.
Từ nhỏ Triệu Hướng Vãn đã luôn bị áp chế, chịu đủ mọi lời chê bai trong gia đình. Dù cô có siêng năng và cố gắng đến đâu, cũng không nhận được lời khen ngợi nào. Chỉ có việc học là mang lại cho cô sự động viên tích cực. Chỉ cần chăm chỉ học tập, cô sẽ đạt được thành tích tốt, nhận được sự khen ngợi từ thầy cô và sự ngưỡng mộ từ bạn bè. Những việc khác, Triệu Hướng Vãn sẵn sàng nhường nhịn, nhưng việc học là điều cô kiên định nhất.
Vì vậy, khi mẹ yêu cầu cô nghỉ học về nhà, cô không còn nhẫn nhịn nữa, đứng ra tranh luận. Tiền Thục Phân tức giận tát cô hai cái, đuổi cô ra khỏi nhà, không ngờ một tia sét đánh xuống, giúp cô có được năng lực đọc được suy nghĩ.
Triệu Hướng Vãn mơ màng nằm trên giường suốt ba ngày, khi hoàn toàn tỉnh táo thì Triệu Thần Dương đã biến mất khỏi nhà.
Triệu Hướng Vãn lặng lẽ lắng nghe suy nghĩ của cha mẹ nuôi, mới biết mình là con riêng của hai vị thanh niên trí thức ở nông thôn Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa. Vì muốn quay lại thành phố, bọn họ đã nhẫn tâm đem cô cho người khác nuôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Thanh Vân có đường quan lộ suôn sẻ, gia đình có nhà cửa, tiền bạc, hơn nữa Ngụy Mỹ Hoa cũng vừa sinh được một cậu con trai. Có lẽ vì sự ra đời của con trai đã khơi dậy tình thương của cha mẹ, nên họ mới nhớ đến đứa con gái bị bỏ rơi ở quê, quay lại nơi này tìm cô.
Triệu Thanh Vân ăn mặc sang trọng, hào phóng, vừa gặp Tiền Thục Phân liền thanh toán toàn bộ tiền nuôi dưỡng còn nợ từ lâu, hơn nữa còn nhiều lần cam kết sẽ đưa con gái về nhà, chăm sóc chu đáo, nuôi dưỡng thành tài.
Triệu Thần Dương nảy sinh lòng ghen tị, không muốn để cơ hội tốt đẹp như vậy rơi vào tay Triệu Hướng Vãn, lập tức xúi giục cha mẹ hoán đổi thân phận của hai người. Đúng lúc Triệu Hướng Vãn đang nằm trên giường mê man, không biết gì, mà Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc cũng chưa từng tiết lộ về thân thế của cô. Ba người họ bàn bạc, sau đó Triệu Thần Dương bước tới trước mặt Triệu Thanh Vân, gọi một tiếng: "Cha."
Triệu Thần Dương đã thay thế Triệu Hướng Vãn vào thành phố, sống cùng Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, từ đó không còn tin tức gì. Trong khi đó, Triệu Hướng Vãn, vốn là thiên kim thật sự, lại phải ở lại nông thôn, vừa làm việc đồng áng vừa cố gắng học tập, cho đến khi thi đậu vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam.
Nhìn lại khoảng thời gian khó khăn đó, Triệu Hướng Vãn có cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cô hận cha mẹ nuôi vì đã hoán đổi thân phận để con gái ruột của bọn họ được sống trong giàu sang, khinh thường bọn họ vì đã cố gắng áp chế và chèn ép cô. Cô hận Triệu Thần Dương, đứa em gái mà cô đã yêu thương suốt mười năm, đã nhân lúc cô mê man mà vào thành phố, không hề có chút áy náy nào.
Tuy nhiên, cuộc sống thỉnh thoảng vẫn có những tia sáng ấm áp.
Vào ngày sinh nhật, cô nhận được món quà mà người cô đã cất công chuẩn bị, anh cả Triệu Bá Văn lén lút đưa cho cô vài đồng khi nhàn rỗi ở thị trấn, anh hai Triệu Thúc Vũ đạp xe chở cô về nhà vào kỳ nghỉ đông, đạp xe đến đổ mồ hôi đầy người trong đêm đông giá lạnh.
Nhờ những tia sáng ấm áp đó, Triệu Hướng Vãn mới có thể kiên trì đến hôm nay. Những tia sáng ấy đã làm giảm bớt tổn thương mà cha mẹ nuôi gây ra cho Triệu Hướng Vãn, khiến sự căm hận và khinh miệt không thể nhấn chìm lòng nhân hậu của cô.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn Chu Xảo Tú: "Triệu Thần Dương lớn lên cùng em, nhưng sau mười tuổi cô ta đã theo cha mẹ lên tỉnh, từ đó em vẫn chưa từng gặp lại cô ta."
Có lẽ vì năng lực đọc được suy nghĩ đã khiến cô nhìn thấu quá nhiều sự giả dối, Triệu Hướng Vãn rất khó tin tưởng hoàn toàn vào người khác, nên cô đã không tiết lộ sự thật.
Chu Xảo Tú mỉm cười: "Thì ra là bạn thuở nhỏ, hai em đều họ Triệu, chắc là bà con họ hàng nhỉ?"
Triệu Hướng Vãn trả lời một cách lảng tránh: "Em lớn lên ở thôn Triệu Gia, hầu hết mọi người trong thôn đều mang họ Triệu."
Chu Xảo Tú liếc nhìn Hứa Tung Lĩnh rồi ra lệnh: "Lão Hứa, Hướng Vãn là một đứa trẻ thật thà, hiếm khi em ấy mới mở lời nhờ vả, chứng tỏ em ấy coi chúng ta là người nhà, việc này anh phải lưu tâm vào đấy."
Hứa Tung Lĩnh đứng nghiêm chào: "Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Bảo Bảo đứng bên cạnh cũng học theo đứng nghiêm chào, giọng non nớt: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người thấy đứa bé nhại lại lời người lớn như cái máy, trông đáng yêu lại ngộ nghĩnh vô cùng, tất cả đều bật cười.
Trong tiếng cười vui vẻ, lần đầu tiên trong đời Triệu Hướng Vãn được chia bánh kem, được ăn bánh kem, chiếc bánh núng nính, thơm phức và ngọt ngào khiến cô cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Sau bữa ăn, Bảo Bảo lôi kéo Triệu Hướng Vãn, không cho cô rời đi.
Trẻ con thường rất cảm nhận rất nhạy về thiện ác, Bảo Bảo đặc biệt quấn quýt Triệu Hướng Vãn.
Trước đây khi chơi với Mai Mai, Bảo Bảo rất nghịch ngợm, tranh giành đồ chơi, đập phá đồ đạc, khiến Chu Xảo Tú thường xuyên phải dạy bảo cô bé. Nhưng giờ khi ở bên Triệu Hướng Vãn, Bảo Bảo lại ngoan ngoãn nghe lời, sẵn sàng chia sẻ những món đồ chơi yêu thích của mình.