Lúc Sở Huyền và Nhan Mộng Sinh từ trong sân trở về, trong nhà ngửi thấy mùi nước hoa rất hắc, mùi có thể xộc thẳng vào mũi, cau mày khó chịu, đầu liền đau lên.
Ngay Sở Huyền đang định nhéo mũi, một bàn tay mang theo hương gỗ mát lạnh che kín miệng và mũi của cậu, không hề chặt chẽ mà nhẹ nhàng che lại, mùi hương nhàn nhạt như muốn bao trùm lên mùi nước hoa nồng nặc.
Đôi lông mày nhăn lại ban đầu từ từ thả lỏng, và hương thơm của gỗ lưu lại trong mũi, một loại mùi hương mê hoặc nhân tâm.
Nhan Mộng Sinh cũng cau mày che miệng và mũi, mùi này thật sự nồng nặc đến kinh người, hắn thì thào nói: “Em đi ra ngoài trước, mùi này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần rất mạnh.”
Sở Huyền rất nhẹ gật đầu.
Sau khi ra khỏi nhà, Nhan Mộng Sinh gọi Mạnh Hợp, với vẻ mặt xa cách, lông mày nhíu lại với vẻ ghê tởm, “Thông gió bên trong, tôi không muốn ngửi thấy mùi khói ngột ngạt khi vào nữa.”
Mạng Hợp gật đầu ngay lập tức. Nói chuyện với Linh Tử, khi mọi người bước vào phòng, vài người vừa bước vào đã suýt sặc mùi, lập tức mở cửa sổ để thông gió, chẳng trách Nhan thiếu gia và những người khác không thích mùi này, nó quá nồng. .
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT