Tại sao lại lạnh như vậy? Cái lạnh như xuyên thấu qua da thịt cậu.
Sở Huyền từ từ mở mắt ra, kèm theo một cơn đau đầu như búa bổ, Sở Huyền nhíu mày, cắn răng nhịn loại đau đớn này trong chốc lát mới từ từ thuyên giảm.
Đến khi cơn đau quá đi, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt và bụi bặm, phòng hơi tối nên Sở Huyền chỉ có thể thấy rõ cậu đang ở trong một căn phòng lớn, trước mặt cậu có một cánh cửa màu đỏ sậm.
Thời điểm cậu muốn dụi dụi mắt mới phát hiện cậu thế mà bị trói ở ghế trên.
Cậu nhớ rõ trước khi ngủ cậu vẫn là ở trên giường, sao tự nhiên đã bị trói tới mật thất rồi?
Trước khi ngủ cậu đều mở di động ra, xem “Nhật ký nuôi dưỡng tiểu tổng tài bá đạo”, cuốn tiểu thuyết cậu đã theo dõi hơn nửa tháng. Tối hôm qua là chương kết của nó, Sở Huyền xem xong đã thức đến sáng viết một sáng tác nho nhỏ cho nhân vật phản diện trong sách để trút giận.
Đồng nhân văn mới viết được một nửa, Sở Huyền cảm thấy rất đau đầu, lúc sau liền hôn mê.
Sao tỉnh lại chính là cảnh tượng như này?
Sở Huyền thử giật giật đôi tay bị trói, hoàn toàn không thể giãy giụa nửa phần, Sở Huyền bất đắc dĩ mà phun ra một hơi, buông con mắt nhìn về phía thân thể của mình, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Thân thể cậu như thế nào giống như thu nhỏ rồi? Trên người đang mặc quần áo trẻ em.
“Sao lại thế này?” Lời nói mới ra khỏi miệng, Sở Huyền không khỏi mở to hai mắt nhìn, này căn bản không phải thanh âm của cậu, mà là giọng nói như sữa của một đứa trẻ.
Sở Huyền cảm thấy cậu rất có khả năng là đang nằm mơ, bằng không sao cậu có thể một đêm liền biến thành con nít chứ, nhắm hai mắt lại, nghĩ qua một lát lại mở ra hẳn là là có thể tỉnh lại.
Vài giây trôi qua…
Lại mở mắt, vẫn là căn phòng cũ đó với khung cảnh tối tăm và ngột ngạt.
Sở Huyền chưa từ bỏ ý định, trên chân mượn lực chậm rãi đứng lên nghĩ đâm một chút bên cạnh ngăn tủ, là mơ hay thực va chạm xem có đau hay không là biết.
Cắn chặt răng, môi mím chặt, trên người dùng sức hung hăng mà hướng ngăn tủ bên cạnh lao tới.
Ngăn tủ truyền đến một tiếng loảng xoảng, Sở Huyền phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Cú va chạm này, Sở Huyền cảm giác nước mắt của mình sắp rơi tới nơi rồi, đau quá con mẹ nó, cậu thậm chí hoài nghi đâm vào kia căn bản không phải tủ gỗ mà là cục đá bự.
Nhưng hành động này cũng cho cậu câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Cậu không có nằm mơ, hết thảy điều này đều là thật sự.
Do vừa rồi động tác quá mức, một người máy nhỏ từ trong túi ngực rơi ra, người máy ngã nhào xuống đất đến bên chân cậu, Sở Huyền nhìn chằm chằm cái robot đồ chơi màu trắng nhìn một hồi lâu, tự nhiên cảm thấy cái này cảnh tượng rất là quen thuộc.
Trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc tối qua có một đoạn ngắn như vậy, Tưởng Huyền 6 tuổi cầm một người máy đồ chơi màu trắng đi ra ngoài chơi, lúc sau đã bị đại vai ác Nhan Mộng Sinh trong truyện bắt cóc giết, cũng là từ lúc này Nhan Mộng Sinh bắt đầu trong xương cốt tàn ngược càng ngày càng nặng, liên lụy không ít người vô tội.
Trong truyện Tưởng Huyền được miêu tả không nhiều lắm, chỉ biết rằng một năm sau mẹ mất sau khi sinh ra cậu, cha ruột lại không muốn nuôi nấng. Đúng lúc mẹ Tưởng Huyền là bạch nguyệt quang của cha Nhan Mộng Sinh, người đàn ông liền đem cậu về nhà mình coi như mình sinh ra. Ba Nhan bởi vì quá mức dung túng, Tưởng Huyền cậy sủng mà kiêu, bắt đầu đối với Nhan Mộng Sinh trợn trắng mắt, nói thô tục, muốn chứng minh chính mình mới là lão đại trong nhà, nhưng cũng may Nhan Mộng Sinh chỉ đem nó trở thành không khí không thèm để ý, nhưng mà lúc này Tưởng Huyền lại tìm đường chết một lần nữa, cậu đem bức ảnh mẹ Nhan Mộng Sinh mà hắn quý nhất xé đi, lúc này mới dẫn tới cái chết thảm trên tay anh trai khác cha khác mẹ Nhan Mộng Sinh.
Sở Huyền ý thức được chính mình có khả năng xuyên thư, hơn nữa còn vào trên người đứa trẻ sáu tuổi sắp chết thảm, chỉ cảm thấy cả người không được khỏe.
Trong nhà chỉ có một mình cậu, Nhan Mộng Sinh không chừng qua một lát liền sẽ tới đây, tưởng tượng đến đây, chóp mũi Sở Huyền không tự chủ mà tràn ra mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua nằm còn nghĩ nếu thật nhìn thấy Nhan Mộng Sinh, cậu nhất định phải hảo hảo làm hắn cảm thụ một chút phẫn nộ của mình, dù sao hắn là kẻ phản diện đầu tiên làm cho cậu hận đến ngứa răng. Nhưng lúc này, Sở Huyền đã bỏ đi những suy nghĩ đó rồi.
Hiện tại chỉ có một ý tưởng, đó chính là cậu như thế nào giữ được mạng nhỏ đây?
Sở Huyền bị trói, đôi tay lại lần nữa giãy giụa, bởi vì dùng sức cọ xát, làn da truyền đến đau nhức, cậu cũng chỉ có thể cắn răng chịu. Điều cần thiết nhất chính là cậu phải chạy trốn! Nếu không trốn, cậu sẽ trở thành con dê bị làm thịt.
Trong truyện Nhan Mộng Sinh muốn bao nhiêu tàn bạo có bấy nhiêu tàn bạo. Hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực khi còn là một thiếu niên và không thể kiểm soát cơn giận của mình như những người bình thường.
Trong máu còn có tính âm ngoan, luôn chèn ép vai chính, trên tay còn có mạng người. Tuy nói Nhan Mộng Sinh thời thơ ấu bất hạnh mới có phát sinh những chuyện này, nhưng cái này cũng không phải là lí do làm ra những chuyện thương thiên hại lí đó.
Dây thừng trói tuy rằng rất chặt, cũng may cậu biết một chút thủ thuật, một ít ăn may nên thành công thoát.
Cởi bỏ dây thừng, lại đem dây thừng ở hai chân cởi bỏ.
Sở Huyền nhìn cửa trước mắt , trong lòng một trận bồn chồn, không mở cửa tai ương nhất định là chính mình.
Tâm loạn một trận, trái tim cậu lắc lư, khi ấn vào tay nắm cửa, cậu cũng cảm thấy đầu bên kia đang ấn vào tay nắm cửa, như thể bị ai đó kéo xuống.
“……” Xong rồi.
Trong nháy mắt tim liền rơi xuống đáy cốc, Sở Huyền buông ra tay nắm then cửa tay phải, run rẩy hai chân chậm rãi lùi lại, nhìn ánh sáng từ khe hở truyền đến, càng lúc càng lớn.
Người nọ ngược sáng đứng ở cửa lẳng lặng mà nhìn chính mình, bộ mặt người nọ thấy không rõ lắm, nhưng lại có một cổ cảm giác áp bách, trái tim Sở Huyền nhảy cực nhanh, thậm chí cảm thấy cậu đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Sở Huyền cùng người nọ đối diện, bởi vì quá mức khẩn trương mà mắt cũng không chớp.
Đang khẩn trương đồng thời cũng nghi hoặc, bản thân là người trưởng thành như thế nào sẽ bị một thiếu niên dọa?
Người nọ truyền đến một tiếng xùy cười cực nhẹ, giống như cười nhạo cũng giống như đang hưởng thụ cái quá trình này, thanh âm của thiếu niên có chút áp bách, ngoài ý muốn lại dễ nghe.
Thiếu niên duỗi tay mở đèn trong phòng lên, ánh sáng bất ngờ hiện lên làm Sở Huyền nhắm mắt lại dừng một lát mới thích ứng được với độ sáng này.
Vừa vặn cũng mượn ánh sáng trong phòng để nhìn thấy rõ bộ dáng Nhan Mộng Sinh .
Thiếu niên rất cao, mặc áo hoodie liền mũ màu đen, tóc đen như mực cùng làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt tuấn tú như được mài dũa lại còn thực thanh nhã, lông mị cong dài cùng cặp mắt phượng càng khiến khuôn mặt tràn ngập tính công kích, mặt mày lãnh đạm, giống như băng tuyết chưa tan, khóe môi như có như không tà khí ý cười lại gia tăng tính công kích này, càng thêm vẻ hung ác, nham hiểm và lãnh lệ.
Nhan Mộng Sinh so với cậu tưởng tượng còn đẹp hơn.
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm chú ý cái này, cậu nhìn Nhan Mộng Sinh từng bước một hướng tới cậu, cả người tản ra sự sắc bén, tuy nói khóe miệng như là đang cười, nhưng đáy mắt cũng không một tia ý cười.
Sở Huyền hai chân nhũn ra, đại não trống rỗng, về phía sau run run rẩy rẩy mà lui còn không đến hai bước liền ngã ngồi trên mặt đất.
Là thân thể này sợ hãi.
Tưởng Huyền khẳng định là bị Nhan Mộng Sinh táo bạo dọa sợ, sau đó sự sợ hãi đã in thật sâu để lại dấu vết trong thân thể này, cho nên mặc dù chính mình không sợ, cũng là bản năng sợ hãi run rẩy.
Hai cổ tay trắng nõn của Nhan Mộng Sinh có những vết sẹo xen kẽ giữa cũ và mới, càng rõ ràng hơn dưới ánh đèn nhàn nhạt chói mắt, trên da có khắc những vết đỏ mảnh mai và đáng sợ, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Đến bản thân mà còn có thể ra tay, huống chi là cậu?
Trước mắt thiếu niên áo đen từng bước một hướng về phía cậu, tuy nói khóe miệng như là đang cười, nhưng đáy mắt cũng không một tia ý cười. Tay chân Sở Huyền cùng sử dụng chậm rãi lui về sau, mồ hôi lạnh đã tẩm ướt toàn bộ phía sau lưng, đôi tay của cậu không chịu khống chế mà run lên.
Cậu nhìn thấy khóe miệng Nhan Mộng Sinh ý cười gia tăng, ý cười đáy mắt càng đậm, ánh mắt giao nhau khiến Sở Huyền chỉ cảm thấy cặp kia trong mắt không có một chút độ ấm mà con người nên có.
Phía sau lưng đụng vào vào đồ vật, phía sau là hết đường, trước mắt là vực sâu, thật là muốn đem cậu bức tới tuyệt lộ rồi mà.
Thân thể này rất nhỏ, mới vừa rồi còn bị trói thực sự quá yếu ớt, hiện tại cả người không thoải mái, hơn nữa chung quanh hoàn cảnh âm lãnh yên tĩnh đến đáng sợ, đem bản năng sợ hãi càng thêm phóng đại.
Sở Huyền đều bị doạ đến vỡ mật, cậu là một người trưởng thành cũng thiếu chút nữa bị dọa đến trái tim muốn ngừng đập, hít thở không thông.
Nhan Mộng Sinh đi đến trước người đứa nhỏ chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng đứa trẻ nhìn thẳng, ngay sau đó tầm mắt rơi xuống hai tay của cậu, ngữ điệu lạnh lùng: “Chậc, thế mà bị cởi trói rồi.” Nhìn cậu nhóc trước mặt, cậu hoảng sợ và sợ hãi, hắn đi đến cậu càng thu mình vào góc, cuộn tròn trong một quả bóng cố gắng ẩn mình.
Giọng nói này văng vẳng bên tai Sở Huyền giống như lời thì thầm của quỷ, đôi mắt xinh đẹp của Sở Huyền mở to, tim đập như trống, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng bệch như tờ giấy.
Cậu sắp phải bị giết rồi!
Không thể nào không có cách…
Sở Huyền điên cuồng mà nhớ lại nội dung trong truyện, không ngừng suy nghĩ nháy mắt nghĩ tới vai ác tuy có chứng tàn bạo tương đối nghiêm trọng, nhưng vai ác máu lạnh vô tình lại có một cái nhược điểm thực đáng yêu, đó chính là sợ con nít khóc.
Sở Huyền lập tức bẹp miệng, dùng tốc độ nhanh nhất ép ra nước mắt. Ánh mắt xinh đẹp mờ mịt hơi nước, chóp mũi phiếm hồng, nước mắt lung lay sắp đổ, bộ dáng làm người sinh ra đau lòng, cuối cùng nước mắt theo gương mặt trắng nõn lăn xuống.
Bản thân Tưởng Huyền trong truyện kế thừa diện mạo của mẹ, khuôn mặt đáng yêu hơn nữa đôi mắt lại đẹp, ai đều phải khen ngợi ba phần.
Lúc này nhấp môi ô ô ô mà khóc, khiến tim người ta đều bị tiếng khóc làm đến tan nát.
Trên mặt Nhan Mộng Sinh không có bất luận một cái biểu tình gì, đáy mắt lạnh lẽo một chút cũng không tiêu giảm. Đứa nhỏ trước mắt nức nở khóc thút thít, tiếng khóc ầm ĩ cùng tạp âm không kém bao nhiêu, Nhan Mộng Sinh hơi hơi nhăn mi lại.
“Câm miệng! Không được khóc.” Âm thanh lạnh nhạt thẳng tắp xuyên qua màng tai Nhan Mộng Sinh, Nhan Mộng Sinh nửa híp đôi mắt sắc bén, vươn tay phải che lại miệng cậu, trực tiếp che đậy nửa khuôn mặt.
Bất thình lình quát khẽ làm Sở Huyền sợ tới mức đột nhiên run lên, thân thể phát run đến càng thêm lợi hại.
Sở Huyền tưởng chính mình giả khóc thành công, vì thế khóc đến càng thêm ra sức, cái mũi và đôi mắt cùng nhau dùng sức.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đứa nhỏ này dễ khóc như vậy, một khi khóc liền dừng không được. Sở Huyền bị che miệng lại, cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang ở trên mặt chậm rãi buộc chặt, trong lòng càng sợ hãi tới cực điểm, bị che miệng lại không thể ra tiếng, chỉ có thể dùng cái mũi hô hấp.
Miệng bị che lại, khóc đến có chút suyễn không khí, người máy robot màu trắng đột nhiên rớt trên mặt đất, trên sàn nhà yên tĩnh phát ra tiếng vang “Lạch cạch”.
Trong không gian yên tĩnh lập tức có một âm thanh vang lên, Nhan Mộng Sinh không dao động, nhưng âm thanh lại vang dội rõ ràng trong lỗ tai Sở Huyền vô hạn phóng đại, đồng tử cậu mở to, trái tim phanh phanh phanh nhảy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô biên vô hạn che trời lấp đất đánh úp lại.
Sở Huyền sợ tới mức run run, tiếng khóc đình chỉ, cảm giác hô hấp có chút khó khăn, dùng sức một cái —
Trong lỗ mũi chảy ra một dòng nước mũi lớn.
“……”
“……”
Sở Huyền đang thút thít liền im tiếng, ngơ ngác mà nhìn mặt Nhan Mộng Sinh âm trầm.
Nhan Mộng Sinh chăm chú nhìn mu bàn tay dính đầy nước mũi, vẻ mặt như thể muốn nuốt sống người khác.
Sở Huyền khóc càng thêm khổ sở, chỉ cảm thấy không có tôn nghiêm.
Hu hu hu cậu vẫn là trực tiếp giết tui đi –!