11
Sau khi Đường Dịch Trạch xuất viện về nhà, chị Lý thỉnh thoảng lại thì thầm bên tai tôi, bảo tôi khuyên anh chuyển về ngủ ở phòng ngủ chính.

"Ngài ấy làm việc luôn quên giờ quên giấc, nếu thức đêm làm việc mà không có ai quản thì làm sao đây?"

"Sức khỏe ngài ấy không tốt, nếu có chuyện gì xảy ra mà không ai biết thì sao giờ?"

Tôi lén nhìn Đường Dịch Trạch cầu cứu, nhưng anh cũng không nói giúp tôi, chỉ mỉm cười nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi không còn cách nào khác, đành ngượng ngùng gật đầu đồng ý.

Đồ dùng cá nhân của Đường Dịch Trạch cũng không nhiều, chuyển vào phòng ngủ chính không chiếm bao nhiêu chỗ.

Chỉ là khi tôi nhìn thấy khăn tắm trong phòng tắm đã thành hai chiếc, chiếc cốc súc miệng và bàn chải đánh răng mới đặt cạnh cốc và bàn chải của tôi, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí trở nên thân mật hơn.

Dọn đồ làm phòng ngủ lộn xộn, nên tôi nhân tiện dọn dẹp phòng luôn, kéo Đường Dịch Trạch hỏi đủ thứ, vứt hết những thứ anh nói không cần nữa vào thùng rác.

Trong lúc đó, tôi tìm thấy một cuốn album trong ngăn tủ đầu giường.

Cuốn album này hình như là album trưởng thành của Đường Dịch Trạch, từ nhỏ đến lớn đều được lưu giữ rất cẩn thận.

Tuy nhiên, ảnh trong album chỉ đến thời cấp hai, những ngày tháng sau đó không còn ghi lại nữa.

Tôi có chút tò mò, cầm album lên xem.

"Hóa ra anh từ bé đã có bộ mặt lạnh lùng rồi." Tôi chỉ vào một bức ảnh chụp khi anh khoảng bốn, năm tuổi trêu đùa.

Đường Dịch Trạch chỉ cười bất đắc dĩ.

Tôi tiếp tục xem, đột nhiên phát hiện trong album có một bức ảnh của một cô gái.

"Đây không phải là em hồi cấp hai sao? Sao em không nhớ là mình từng chụp bức ảnh này nhỉ, anh kiếm nó ở đâu ra vậy?"

Tôi ngay lập tức nhận ra cô gái trong bức ảnh.

Lúc này Đường Dịch Trạch muốn giấu cũng đã muộn.

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của tôi, anh không thể làm gì khác ngoài việc thú nhận với tôi.

"Thực ra, anh đã biết em từ hồi cấp hai rồi..."

Gia đình Đường Dịch Trạch nghèo khó, nhưng may mắn là thành tích học tập luôn đứng đầu, để giành được các loại học bổng, anh thường tham gia các cuộc thi.

Hồi cấp hai, anh đại diện trường tham gia cuộc thi Toán cấp quốc gia.

Ngày hôm đó, bố mẹ Đường đưa anh đến địa điểm thi, họ cầm máy ảnh trong tay, phấn khởi ghi lại dấu mốc trưởng thành của con trai, sau khi chụp cho con xong, hai vợ chồng cũng muốn chụp cho mình.

Đường Dịch Trạch cầm lấy máy ảnh, bị ép chụp ảnh cho đôi vợ chồng hạnh phúc.

Gió thổi qua, góc máy bỗng lệch đi.

Cảnh tôi và bạn bè vui đùa vô tình lọt vào ống kính của anh ấy, Đường Dịch Trạch nói, hình ảnh ấy cũng đi vào trái tim anh từ đó.

Ngón tay anh run lên, vô thức bấm chụp lại khoảnh khắc ấy.

Sau này, anh biết được tên và thông tin của tôi qua miệng những người bạn khác, cứ thế âm thầm dõi theo tôi suốt hơn mười năm.

Cho đến khi anh nghĩ rằng cả đời này sẽ chẳng có cơ hội gặp lại, thì bất ngờ anh đã gặp tôi trong một bữa tiệc…

Nghe xong lời thú nhận của anh, tôi cười tủm tỉm, chọc nhẹ vào eo anh: "Hóa ra anh đã yêu thầm em lâu đến vậy."

Đường Dịch Trạch khẽ cười, ôm tôi vào lòng.

“Ừ, lâu lắm rồi…”

Tiếng cười của anh vang bên tai tôi.

“May mắn thay, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.”

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, tôi bám lấy vai anh, đôi mắt dần trở nên mơ màng…

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ngọt ngào, may chúng tôi vẫn kịp dừng cương trước vực.

12

Vài ngày sau, sau khi các bác sĩ chủ trị họp bàn, thời gian phẫu thuật của Đường Dịch Trạch đã được quyết định.

Anh mặc một bộ đồ bệnh nhân xanh trắng, nằm trên giường bệnh nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Anh đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt tôi, cười nhẹ nói: "Sao lại khóc rồi?"

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên tôi thấy anh nằm trên giường bệnh, nhưng khi theo anh đến trước cửa phòng phẫu thuật, trong lòng tôi vẫn dâng lên sự bất an.

Tôi nắm lấy tay anh dặn dò: "Anh phải ra nhanh nhé, đừng để em chờ ngoài này lâu quá."

Anh cười nhẹ nhàng: "Cái này đâu phải do anh quyết định."

"Em không quan tâm..."

Tôi cắn môi, còn muốn nói thêm điều gì đó, thì y tá bên cạnh đã cắt ngang lời tôi.

"Đến giờ rồi, bệnh nhân phải vào phẫu thuật."

Tôi đành nuốt lại những lời định nói vào bụng.

"Đừng ngốc nghếch chờ ở ngoài, nếu đói thì nhớ đi ăn cơm, biết không?"

Đường Dịch Trạch ngồi dậy, bất ngờ kéo tôi vào lòng, hơi thở trầm thấp, ấm áp phả vào tai tôi, "Anh yêu em."

Tôi:!!!

Chưa kịp định thần lại sau câu nói ấy, y tá đã đẩy Đường Dịch Trạch vào phòng phẫu thuật.

Cánh cửa dày cộp khép lại, bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi ngây người đứng tại chỗ, nhớ lại những lời ngọt ngào vừa rồi, cảm giác ngọt ngào xen lẫn lo lắng cùng lúc cuộn lên trong lòng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play