9

Tôi không hiểu tại sao Đường Dịch Trạch lại không chịu hợp tác với bác sĩ để tiếp nhận điều trị. Trong những ngày ở bệnh viện chăm sóc anh, tôi đã vài lần thấy anh từ chối cuộc kiểm tra của bác sĩ.

Theo lời bác sĩ, ý chí sinh tồn của bệnh nhân không mạnh mẽ.

Tôi đang mải nghĩ về những lời bác sĩ nói thì bất chợt bị dao cắt vào đầu ngón tay, máu chảy ra.

Đường Dịch Trạch nhíu mày, lấy oxy già cho tôi sát trùng.

“Xin lỗi, anh không nên để em cầm dao.”

Rõ ràng là tôi muốn cắt trái cây cho anh, sao anh lại xin lỗi?

Khi oxy già chảy vào vết thương, tôi đau đến nỗi kêu lên.

Đường Dịch Trạch lại nói xin lỗi rồi ngay lập tức nhẹ tay hơn.

Khi dán băng cá nhân vào vết thương làm tôi thấy đau, anh lại nói xin lỗi lần nữa.

Chỉ trong vài phút, những lời xin lỗi của anh làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi không thể kìm chế được sự bực bội trong lòng mà hét lên:

“Xin lỗi, xin lỗi, lại xin lỗi, em không muốn nghe anh nói xin lỗi, em muốn nghe anh nói rằng anh thích em!”

Không khí ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.

Đường Dịch Trạch nhìn tôi, đôi mắt đen láy mang theo chút kinh ngạc.

Một lúc sau, ánh sáng trong mắt anh dần mờ đi, giọng nói khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng.

“Nhưng mà anh…”

Tôi quay đầu sang, cướp lấy lời anh: “Vì vậy, anh phải hợp tác với bác sĩ để điều trị, em không muốn sau này trở thành góa phụ đâu."

Sau khi nói ra những lời bốc đồng đó, nhớ lại những gì mình vừa thốt ra, gò má tôi dần trở nên nóng bừng.

Tôi không dám nhìn Đường Dịch Trạch, lợi dụng lúc y tá vào kiểm tra phòng, tôi tìm một lý do chuồn khỏi phòng bệnh.

Có lẽ lời nói của tôi đã có hiệu quả, từ ngày đó trở đi, bác sĩ không còn phản hồi gì về việc anh từ chối hợp tác điều trị nữa.

Bác sĩ thấy buồn cười, thỉnh thoảng vẫn hay trêu chọc Đường Dịch Trạch.

“Chúng tôi khuyên nhủ mãi mà không có hiệu quả, còn phải nhờ đến vợ đến nói mới được.”

Tôi ngượng ngùng nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt của Đường Dịch Trạch, gò má lại nóng bừng.

10

Lần này thời gian nằm viện không dài, ba bốn ngày là có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng nói là nghỉ ngơi, vừa về nhà anh không hề thả lỏng phút giây nào mà đã ngay lập tức lao đến công ty xử lý đống công việc tích tụ trong mấy ngày qua, tan làm về nhà cũng lại chui vào phòng làm việc.

Nhớ đến lời dặn của bác sĩ, tôi xông vào phòng làm việc định kéo anh ấy ra ngoài, vừa bước vào cửa, tôi đã thấy anh ấy hoảng hốt che giấu thứ gì đó trên bàn.

Một cuốn sổ màu nâu bị che dưới đống tài liệu, tôi nhớ đó là cuốn nhật ký của anh ấy.

Tôi cười thầm trong lòng, giả vờ không nhận ra cuốn nhật ký đó, nhưng lại bị một thứ khác thu hút ánh nhìn.

“Đây là gì?”

Tôi cầm một tờ giấy lên, nội dung trên đó khiến tôi lập tức nín thở.

Trên tờ giấy trắng nổi bật bốn chữ lớn “Chứng thực di chúc.”

Đường Dịch Trạch: “Chỉ là đề phòng trường hợp bất trắc thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Tôi: “Không phải là đề phòng, anh chắc chắn đã suy nghĩ kỹ về bản di chúc này từ lâu rồi đúng không?”

Những ký ức từ lâu bị kéo về, tôi nhớ lại lúc nhận được bản di chúc của anh tại đám tang.

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu, tại sao anh lại để lại toàn bộ tài sản cho một người chỉ kết hôn với anh theo hợp đồng như tôi.

“Có số tài sản này, sau này dù anh có...,” Đường Dịch Trạch ngập ngừng, “Em cũng có thể sống thoải mái hơn.”

Bóng dáng anh trở nên mờ nhạt qua làn nước mắt ầng ậng trong mắt tôi: "Anh vẫn chưa hiểu ý em sao?"

Tôi tiến lên, nhón chân, hai tay níu lấy cổ áo anh, môi tôi chạm vào đôi môi ấm áp của anh.

Gió nhẹ thổi tung rèm cửa trên bậu cửa sổ, những bông hồng nở rộ rực rỡ dưới ánh trăng.

Cơ thể Đường Dịch Trạch bỗng cứng đờ, yết hầu anh chuyển động một cách khó khăn:

"Nhưng anh, không còn nhiều thời gian nữa..."

Giọng tôi nghẹn ngào, mang theo chút cầu xin:

"Bác sĩ nói ung thư dạ dày của anh mới ở giai đoạn đầu, vẫn còn cơ hội chữa khỏi, bởi vậy... vì em, đừng bỏ cuộc, nhé..."

Đường Dịch Trạch cúi người xuống, vòng tay vững chãi của anh ôm chặt tôi vào lòng, ấm áp và an yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play