01

Tôi và Đường Dịch Trạch quen nhau tại một bữa tiệc, tôi bị gia đình giục kết hôn, anh cũng vậy, nên chúng tôi nhanh chóng thỏa thuận với nhau việc kết hôn theo hợp đồng.

Sau khi kết hôn, cả hai không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.

Tôi cứ nghĩ cả đời mình sẽ cứ sống như vậy, nhưng Đường Dịch Trạch lại đột ngột qua đời vì ung thư dạ dày.

Dù chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà, nhưng mối quan hệ còn xa lạ hơn cả những người thuê chung phòng, đến mức ba năm trôi qua mà tôi không hề hay biết anh bị ung thư dạ dày.

Là vợ của anh, tôi đã lo liệu tang lễ một cách chu toàn.

Khi dọn dẹp di vật, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong ngăn kéo ở phòng làm việc.

Bị một sức mạnh vô hình thôi thúc, tôi mở cuốn nhật ký ra, bên trong toàn là những ghi chép về tôi.

“Ngày 10 tháng 5 năm 2019, tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ấy…”

“Ngày 12 tháng 5, tôi đã kết hôn với cô ấy, dù chỉ là kết hôn hợp đồng, nhưng tôi vẫn rất phấn khích, suốt đêm không ngủ…’’

“Ngày 27 tháng 5, hôm nay cô ấy không về nhà, tôi rất lo lắng, nhưng chúng tôi đã thỏa thuận không can thiệp vào cuộc sống của nhau…’’

“Ngày 10 tháng 6, hôm nay cô ấy phát hiện tôi bị đau dạ dày, tôi đã lảng tránh, nhưng tôi vẫn rất vui, vì cô ấy quan tâm đến tôi…’’

Bất giác, tôi đã đọc hết cuốn nhật ký.

Những chuyện được ghi lại, nhiều việc tôi đã quên từ lâu, hoặc chỉ là một câu nói vô tình, nhưng anh ấy lại coi đó như bảo vật.

Bên ngoài, mặt trời đã lặn tự lúc nào, trăng đã treo lơ lửng trên ngọn cây.

Tôi xoa đôi mắt đau nhức, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng chợt cảm thấy ngỡ ngàng.

Đường Dịch Trạch thích tôi?

Nhưng... tại sao anh ấy không nói với tôi?

Trong lòng tôi dần dâng lên một chút buồn bã, khác hẳn với sự bình thản lúc ban đầu. Tôi thu dọn di vật rồi quay về phòng ngủ.

Nhưng trong đầu tôi toàn nghĩ về Đường Dịch Trạch, trằn trọc trên giường mãi không thể ngủ được.

“Cô Ninh...Tôi, bạn của tôi đã đi rồi, xin lỗi, tôi không ngờ họ lại làm ồn trong phòng tân hôn lâu như vậy.”

Cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

Tôi giật mình ngồi bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn sang.

Người đàn ông đứng đó mặc một bộ vest lịch lãm, chỉ cần anh ấy đứng thẳng thôi cũng đã toát ra khí chất lạnh lùng và cao quý.

Trước mắt tôi chính là Đường Dịch Trạch – người mà không lâu trước đây đã được c.h.ô.n cất.

Đây... rốt cuộc là chuyện gì?

Tuy nhiên, ánh mắt của anh ấy vừa chạm vào tôi thì như bị cái gì đ.â.m trúng, vội vàng quay đầu lại, lùi ra khỏi phòng ngủ.

“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên gõ cửa trước.”

Gõ cửa?

Tôi nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, mới nhận ra bộ đồ ngủ của mình đã biến thành váy cưới từ lúc nào, vì lăn lộn trên giường mà váy cưới tuột xuống, lộ ra làn da trắng mịn.

Mặt tôi nóng bừng lên, vội vàng chỉnh lại váy cưới.

“Xong rồi.’’

Đường Dịch Trạch bước vào lần nữa với vẻ mặt bình thản, lấy ra một chiếc gối từ tủ quần áo.

“Từ nay em ngủ ở phòng ngủ chính đi, tôi sẽ chuyển ra ngủ ở phòng khách.”

Trước đây tôi đã nói thế nào nhỉ, hình như không do dự mà đồng ý ngay.

Nhìn Đường Dịch Trạch sắp rời đi, những dòng nhật ký chợt hiện lên trong đầu tôi, gần như theo bản năng, tôi gọi anh ấy lại.

“Hay là... ngủ... ngủ cùng đi.”

Cả người Đường Dịch Trạch cứng đờ, chậm rãi đặt chiếc gối xuống.

“Được, được thôi…”

Nhìn anh tay chân lóng ngóng lên giường, vành tai đỏ bừng cả lên, tôi bất giác cảm thấy buồn cười.

2

Sau khi buột miệng nói ra lời đó, tôi chợt hối hận. Giữa tôi và Đường Dịch Trạch vẫn chưa thân thiết lắm, việc tôi gọi anh ấy lại lúc đó cũng chỉ là hành động bốc đồng.

Đường Dịch Trạch dường như đã nhận ra sự bối rối của tôi, nên anh chủ động đề nghị ngủ trên sofa trong phòng ngủ, việc này khiến tôi thấy đỡ ngượng hơn.

Vốn tôi đang trằn trọc không ngủ được, nhưng sau khi nằm xuống giường lại, tôi nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

……

Ngày hôm sau.

Khi tôi lại nhìn thấy Đường Dịch Trạch trở về sau khi chạy bộ buổi sáng, tôi đã dần chấp nhận việc mình quay lại ba năm trước.

“Chào buổi sáng.”

Đường Dịch Trạch lau vội mồ hôi trên trán, khuôn mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu với tôi.

Giọng nói điềm đạm như thể đang chào hỏi một người xa lạ, không có chút cảm xúc nào.

Thay quần áo xong, anh vội vã rời đi, thậm chí không nhìn lại tôi cái nào nữa.

Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ về cuốn nhật ký kia, liệu có phải tôi nhớ nhầm, hay đó vốn không phải là do Đường Dịch Trạch viết…

“Thưa cô, thưa cô…”

Người giúp việc gọi tôi trở về thực tại.

“Chị Lý, có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

Chị Lý nói: “Ông chủ vừa vội vàng đi làm mà chưa kịp ăn sáng, nếu cô có thời gian thì có thể mang bữa sáng đến công ty cho ông chủ được không ạ?”

Câu hỏi quen thuộc khiến tôi chợt nhớ về ba năm trước, lúc đó chị Lý cũng từng hỏi tôi như thế.

Tôi đã trả lời thế nào nhỉ?

“Chị mang đi là được rồi.”

Chị Lý gật đầu, nhưng trông có vẻ ngập ngừng.

Lúc đó, khi thấy hộp cơm không ai đụng đến mà chị Lý mang về từ bếp, tôi cũng chẳng để ý.

Nhưng bây giờ…

Tôi nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu: “Được.”

Gương mặt chị Lý hiện lên sự vui mừng rõ rệt, vội vàng vào bếp chuẩn bị bữa sáng, miệng còn lẩm bẩm đầy phấn khích.

“Ông chủ nhất định sẽ rất vui.”

Tôi nghĩ đến sự lạnh lùng của Đường Dịch Trạch khi anh rời đi sáng nay.

Liệu anh có vui thật không?

Nửa tiếng sau.

Tôi xách một hộp lớn đựng đồ ăn sáng đến dưới tòa nhà của Tập đoàn Đường Thị, nhân viên lễ tân không nhận ra tôi và chặn lại, cuối cùng may là có thư ký của Đường Dịch Trạch đi ngang qua và đưa tôi lên phòng tổng giám đốc.

Đường Dịch Trạch đang bàn công việc với quản lý bên trong, từ ngoài cửa tôi cũng có thể nghe thấy tiếng anh đang nghiêm khắc quở trách, giọng nghiêm nghị đến mức hơi đáng sợ.

Thư ký bảo tôi đứng đợi ngoài cửa, anh ta vào thông báo trước.

Ngay sau đó, tôi nghe thư ký nói với Đường Dịch Trạch: “Tổng giám đốc Đường, có người nhà mang bữa sáng đến cho ngài ạ.”

“Không cần, bảo về đi!”

Vẻ mặt Đường Dịch Trạch tỏ rõ sự khó chịu, giọng nói lạnh lùng thậm chí còn mang theo chút tức giận.

Dù đã sống chung với Đường Dịch Trạch ba năm, nhưng tôi chưa từng thấy anh lạnh lùng và vô tình như vậy, cơ thể tôi không kìm được mà run rẩy.

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh nhìn về phía cửa và chạm phải ánh mắt của tôi.

Anh sững người, nét giận dữ cứng lại trên khuôn mặt, vẻ bàng hoàng hiện rõ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Giọng thư ký mang theo chút vui vẻ trêu chọc anh: “Tổng giám đốc Đường, tôi quên mất chưa nói, là phu nhân mang bữa sáng đến cho ngài.”

Đường Dịch Trạch vội vàng đứng lên, bước đến xin lỗi tôi.

“Xin lỗi, anh... anh không biết là em…”

Sau đó.

Tôi thấy anh lộ rõ sự lúng túng, cùng với đó là đôi tai đang dần ửng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play